Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 8: 8: Ha Hả Tiên Nữ Tỷ Tỷ






Chính là âm thanh kia rất nhỏ, Diệp Tịch Dao chỉ nghe được hai từ "khách quý", "vân đỉnh".

Diệp Tịch Dao biết tò mò hại chết miêu, liền không lại tính toán nghe, nhưng Diệp Tịch Dao vừa muốn xoay người, thì dưới chân không khỏi ngừng một chút!
Diệp gia?
Trong lúc nhất thời Diệp Tịch Dao có chút do dự, ma xui quỷ khiến vẫn là tới gần cửa sổ, đồng thời cẩn thận hướng chỗ rừng trúc nhìn thoáng qua, quả nhiên tiếp theo sau đó nhìn thấy hai bóng dáng người, nói chuyện rối rít cách đó không xa.
Chính là, có rừng trúc che lại, không nhìn thấy rõ mặt bọn họ, chỉ thấy hai bóng người có chút quen thuộc.

Tiếp theo chỉ trong chốc lát, hai người kia giống như nói xong rồi, đồng thời xoay người đi.
Diệp Tịch Dao tức khắc hạ ánh mắt xuống, lập tức thả người bay qua cửa sổ, lặng lẽ đi lên theo.
Vì không để bứt dây động rừng, Diệp Tịch Dao không có theo sát.


Nhưng trong rừng trúc đường nhỏ quá nhiều, Diệp Tịch Dao không rõ ràng hoàn cảnh, không lâu sau đó, đã mất dấu hai người kia.
Diệp tịch Dao xoay người trở về, đi một hồi lâu, thế nhưng phát hiện chính mình không có trở lại cung điện, ngược lại đi tới bên cạnh một cái ôn tuyền!
Biết chính mình đã lạc đường.

Nhưng nhìn thấy trước mắt xanh tươi, hơi nước dày đặc, Diêp Tịch Dao không khỏi trong lòng có một chút tò mò.

Nhưng vừa muốn tiến lên hai bước, lại ngạc nhiên thấy một tảng đá trước mắt, thế nhưng phía trên lại đặt một cái hộp nhỏ.
Hộp gỗ đen kịt, nhìn không ra được làm từ chất liệu gì, đúng là khéo léo, lại có thể làm được một vật xảo diệu như vậy.

Hoa văn được điêu khắc với hoa văn cổ xưa mà tinh xảo, lại ngẫu nhiên tạo ra cảm giác một cỗ thần bí không nói nên lời!
Không chờ đợi gì, Diệp Tịch Dao liền đem tay lấy hộp gỗ quơ quơ, trống không; lỗ tai tới gần nghe một chút, không thanh âm..

Đã có thể ngay ngay tại thời điểm này khi Diệp Tịch Dao vừa muốn đem hộp gỗ mở ra, lại bỗng nhiên nghe được một đạo tiếng nước!
Có người?
Nháy mắt Diệp Tịch Dao rùng mình, lập tức liền cẩn thận nhìn quanh trước tảng đá, nhưng phía trước vừa thấy, chỉ thấy, ngay tại bờ ôn tuyền bên kia cách chính mình không xa, một đạo bóng dáng cao to đứng đó:
Một thân áo trắng, giống như thần tiên, một đầu tóc đen mang theo vết nước nhỏ xuống, phía sau người có vẻ tùy ý, nhìn bộ dáng, hẳn là vừa tắm rửa từ ôn tuyền đi ra..
Trong nhất thời, Diệp Tịch Dao cả người không khỏi sững sờ; mà đúng lúc này, một giọng nam dịu dàng như nước, lại bỗng nhiên từ bờ ôn tuyền bên kia truyền tới:

"Đẹp không?"
Dứt lời, nam nhân kia thản nhiên xoay người, nháy mắt liền đối diện với tầm mắt Diệp Tịch Dao..
Tóc mái phất phơ, đôi mắt giống như sao, sống mũi thẳng đứng, hình dáng đôi môi vô cùng gợi cảm..

Đó là một nam nhân có dung mạo vô cùng yêu nghiệt.
Đúng vậy, chính là yêu nghiệt!
Mà lúc này đây, hắn nhìn chính mình mỉm cười, trên mặt lại toát lên vô cùng dịu dàng, giống như một cơn gió mùa xuân, ở bên trong một mảnh hơi nước dày đặc, phản phất như thần, một thân áo trắng như tuyết, càng thêm tuyệt thế vô song!
Thậm chí ngay cả Diệp Tịch Dao cũng không thể không thừa nhận, kiếp trước lẫn kiếp này, đây là nam nhân nhân đầu tiên nàng gặp mà dung mạo xuất sắc như vậy, có một không hai!
Nhưng không biết tại sao, theo trực giác Diệp Tịch Dao cảm thấy một tia nguy hiểm.

Đây chính là cảm giác của đời trước khi gặp tang thi vương bát cấp, bạo ngược, tàn nhẫn, huyết tinh..

Không, thậm chí so với tang thi vương còn muốn đáng sợ hơn nữa!

Cho nên trong nháy mắt, thân thể Diệp Tịch Dao theo bản năng đứng lên đề phòng, nhưng trên mặt lại ngây ngô nở nụ cười ha hả:
"Ha hả..

Tiên nữ tỷ tỷ~!"
Quả nhiên lông mày nam nhân không thể không động, theo sau trên mặt lại phát ra tươi cười càng ôn nhu.
"Đa tạ cô nương tán thưởng, không biết vì sao lại đến đây?"
"Ha hả..

Có người đánh ta, tiên nữ tỷ tỷ..".