Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 77: 77: Thái Tử Trúng Tà 2






Quốc chủ Lê quốc cảm thấy đang bị xúc phạm.

Vài vị thái ý phía dưới có khổ không thể nói!
Bởi vì, theo như mạch tượng cho thấy, thái tử quả thật là do khí huyết khuyết thiếu, cộng thêm một chút suy yếu, mặt khác hết thảy đều bình thường.

Cho nên vừa nói lời này ra, tất cả mọi người đều không tin, nhưng cũng chỉ ăn ngay nói thật!
Thân phận của bọn họ chính là luyện dượi sư, luyện đan sư, không phải là thần thánh hạ phàm hay kẻ lừa đảo.
Đến cuối cùng, đối với tình trạng bỗng nhiên nổi điên của Mặc Cẩm Hoàn, cũng không tìm ra được nguyên do.
Trải qua một trân náo loạn như vậy, Trăm Kiệt yến cũng không tiếp diễn nổi nữa, Thái tử Mặc Cẩm Hoàn bị mọi người mang về đông cung, lúc sau không bao lâu quốc chủ Lê quốc cũng nghiêm mặt, mang theo Bàng quý phi trực tiếp phất tay áo bỏ đi!
Mà tuy rằng Diệp Hồng muốn cháu gái tinh thông y thuật của mình tiến đến hỗ trợ.


Nhưng hắn cũng không có hồ đồ, càng lại không ngu sẽ trung thành tới mức ở trước mặt mọi người làm cho cháu gái nhà mình gặp phiền toái, cho nên cũng không hé răng, lúc sau lại tìm thời cơ, liền mang theo Diệp Tịch Dao ra cung hồi phủ.
Đối với chuyện này, Diệp Hồng vẫn có chút lo lắng.

Cho nên sau khi tổ tôn hai người hồi phủ, Diệp Hồng liền kêu Diệp Tịch Dao đến thư phòng, trực tiếp hỏi:
"Dao nhi, sự tình hôm nay ngươi cũng thấy rồi, ngươi cảm thấy là chuyện gì đang xảy ra với Thái tử điện hạ? Không phải là thật sự trúng tà đó chứ?"
Phía trước thời điểm xảy ra việc, Diệp Tịch Dao vẫn luôn thủy chung không nói gì, cũng không tiến lên hỗ trợ.

Nhưng hết thảy đều xem ở trong mắt, cho nên liền trực tiếp đáp lời:
"Ông nội, chuyện hôm nay của Thái tử, quả thật có chút kỳ quặc.

Nhưng là ta vẫn chưa xem xét qua mạch tượng của Thái tử điện hạ, cũng không nói bậy được.

Về phần có phải trúng tà hay không..

Khó mà nói được."
Nếu là lúc trước, khẳng định Diệp Tịch Dao sẽ khẳng định như đinh đóng cột, không phải trúng tà.

Nhưng hiện tại chính nàng cũng là người xuyên qua từ thời kỳ mạt thế mà đến, nên bây giờ cũng không dám khẳng định như vậy.
Diệp Hồng nghe vậy gật đầu, lập tức không khỏi thở dài, cảm thán nói:
"Thái tử điện hạ cũng là người đáng thương, lúc trước Trần hoàng hậu buông tay nhân gian, Thái tử điện hạ mới mười tuổi, tuy rằng được lập thành Thái tử, nhưng ở Đông cung cũng khó mà sinh sống thoải mái được.

" Không đến mức đó đi..

Trần gia là một thị tộc tồn tại trăm năm, lại có công lao với quốc gia, cho dù Trần Hoàng hậu ra đi, Trần gia chắc là sẽ không bỏ rơi thái tử đi.

"Diệp Tịch Dao có chút tò mò, không khỏi hỏi nhiều một câu.
" Tự nhiên Trần gia sẽ không buông bỏ.

Đáng tiếc, mấy năm nay Trần gia liên tiếp gặp chuyện không may, dẫn đến việc các đời kế tiếp không có người tài xuất hiện, cho dù muốn nâng đỡ Thái tử thì cũng chỉ có lòng chứ không có lực.

"
" Liên tiếp gặp chuyện không may? Chớ không phải là..

"
" Hừ! Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng trừ bỏ Thẩm gia còn có ai vào nữa?"
Nhắc tới Thẩm gia, nhất thời sắc mặt lão Hầu gia Diệp Hồng liền trầm xuống.


Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để tức giận, Thái tử bị mang về Đông cung, tình huống như thế nào, không ai biết được.

Diệp Tịch Dao biết tâm tư của Diệp Hồng, không đợi ông mở miệng, liền trực tiếp hứa hẹn sẽ đến nhìn xem Mặc Cẩm Hoàn, nếu có thể hỗ trợ được thì liền hỗ trợ.
Cho nên ngày hôm sau lúc lâm triều, lão Hầu gia Diệp Hồng liền lấy danh nghĩa đi thăm bệnh, liền mang theo Diệp Tịch Dao tiến thẳng tới Đông cung.
Lúc này đã là giữa buổi trưa, dĩ nhiên ánh nắng mùa hè đã có chút nóng bỏng.

Mà tiểu thái giám thấy hai người tổ tôn Diệp gia tiến đến, nháy mắt cơ hồ là đồng thời giật mình!
Nguyên lai một tẩm cung to như vậy, nhưng lúc này lại có không dưới mười chậu than, bên ngoài còn có ánh nắng gay gắt đang thiêu đốt, quả thực làm cho tẩm cung biến thành một cái lồng hấp nóng hầm hập, thậm chí ngay cả việc mỗi lần hô hấp cũng thấy khó khăn.
Mà dưới tình huống như vậy, trên người Thái tử Mặc Cẩm Hoàn đang nằm trên giường vẫn có tới ba cái áo ngủ bằng gấm thật dày, co rúm nằm trong ổ chăn, không ngừng run cầm cập, đồng thời miệng còn luôn nói lạnh!.