Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 95: Xuất chinh




Ánh nắng sáng rỡ chiếu vào trong điện hoàng hậu, chiếu vào hai người đang ôm nhau trên giường lớn. đồng hồ sinh lý cố định Long Hạo Thừa có chút mê mang mở mắt ra, bỗng nhiên áp lực trên cánh tay làm hắn quay đầu, nhìn thấy dung nhan ngủ say. Trên gương mặt tuấn mỹ nổi lên tươi cười ôn nhu, con ngươi đen nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ. A Nhã, A Nhã rốt cục đã hoàn toàn thuộc về hắn. Cảm giác hạnh phúc như thủy triều nhộn nhạo trong lòng hắn. Chưa bao giờ biết sẽ có một người, có thể cho hắn hiểu được cảm giác khắp thiên hạ.

Lúc này, mí mắt nàng nổi lên quằng thâm, làm lòng hắn dâng lên áy náy. Tối hôm qua hắn thật là làm nàng mệt chết. Chưa bao giờ biết chính mình là người sa đọa vào tình dục như thế . Nhưng tối hôm qua A Nhã quyến rũ như vậy, yêu diễm như vậy, làm cho hắn say mê, không thể tự thoát ra được. Bởi vậy, hắn mới có thể một lần lại một lần muốn nàng. Trong con ngươi đen bởi vì nhớ lại một màn tối qua mà trở nên sâu thẳm. Dục vọng lại bắt đầu thiêu đốt. Không, không được. Hiện tại A Nhã, đã mỏi mệt, hắn không thể lại muốn nàng. Long Hạo Thừa nhắm mắt lại hít sâu một hơi, áp chế dục vọng rục rịch, sau đó đứng dậy thay quần áo.

Mới ra điện hoàng hậu, chỉ thấy Thượng Quan Hành vẻ mặt ngưng trọng bước nhanh đi tới, hướng hắn quỳ nói:“Hoàng Thượng, biên cảnh truyền chiến báo, hai mươi vạn đại quân Triều Dương quốc đang tiếp cận.”

“Cái gì?!” Long Hạo Thừa vẻ mặt chợt tắt, lập tức tiếp nhận chiến báo mở ra. Không thể tưởng được Triều Dương quốc cư nhiên thừa dịp này khởi xướng chiến sự. Tầm mắt rơi xuống, dừng ở trên ngày. Trong mắt hiện lên tinh quang: Cư nhiên là ngày hôn lễ của hắn và A Nhã. Nói như vậy, Triều Dương quốc sở dĩ sảng khoái đáp ứng giao ra phong mật hàm kia, chỉ sợ là vì chờ đợi một ngày này. Khá lắm Triều Dương quốc, khá lắm hoàng đế kia. Trong nháy mắt nổi lên quyết tuyệt, nói:“Hành tướng, lập tức triệu tập trọng thần trong triều.”

“Dạ.” Thượng Quan Hành lên tiếng trả lời rồi rời đi.

Vẻ mặt ngưng trọng Long Hạo Thừa nhìn cảnh đẹp trong đình viện, nhưng con ngươi lại không có tiêu cự, cho thấy giờ phút này hắn đang trầm tư.

..............................................................................................................................

Mặt trời đã lên cao, thời gian cũng không còn sớm. Nhưng trong điện hoàng hậu vẫn bảo trì một mảnh yên tĩnh.

“Ân ~” Thiên hạ trên giường rốt cục cũng cử động. A Nhã theo quán tính duỗi người, nhưng toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức, làm nàng đình chỉ động tác. Trí nhớ bắt đầu trở lại, một màn kích tình tối hôm qua tái hiện trước mắt. Hồng nộn kiều nhan, lập tức ửng đỏ. Trời ạ, hóa ra hoan ái làm cho người ta say mê, thoải mái như thế a! Tuyệt không giống lần đầu tiên đau đớn. Nhớ tới chính mình tối hôm qua bị khiêu khích mà cầu xin hắn, nàng chỉ có thể nâng tay vuốt hai má nóng bỏng.

“Nha --” Tiếng đẩy cửa ngắt ngang suy nghĩ của nàng. Ngẩng đầu chỉ thấy thân hình cao ngắt, đựa theo cảm xúc e lệ, nàng một lần nữa nhắm mắt lại.

Long Hạo Thừa chạy tới bên giường, nhìn người rõ ràng giả ngủ, lại chần chờ, không biết mở miệng như thế nào.

Vẫn là Tô Lệ Nhã thiếu kiên nhẫn, xốc chăn lên, quay đầu nhìn hắn. Nhưng tầm mắt sau khi tiếp xúc đến vẻ mặt ngưng trọng của hắn, lập tức ý thức được khẳng định đã có chuyện xảy ra.

Long Hạo Thừa ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói:“Hai mươi vạn đại quân Triều Dương quốc tấn công quốc gia của ta.”

Thân thể mềm mại chấn động, nàng nắm lấy tay hắn, bảo trì trầm mặc.

Hắn ngẩng đầu nói:“A Nhã, ta tính sáng sớm ngày kia tự mình mang hai mươi vạn đại quân đến biên cảnh .” Hắn phân tích qua tình hiện hiện tại. Chỉ sợ lần này Triều Dương quốc là có chuẩn bị mà đến. Bởi vậy, quyết định tự mình dẫn quân. Như vậy không những khích lệ sĩ khí, hơn nữa, phóng nhãn toàn bộ Long Viêm quốc, không còn có người so với hắn thích hợp đảm đương vị trí thống soái hơn. Trận chiến sự này, nếu là vì hắn cùng với đại hoàng huynh tranh vị mà gây ra. Hắn còn có trách nhiệm bình ổn.

Trong mắt nổi lên không muốn. Nhưng không muốn này rất nhanh đã bị tín nhiệm thay thế:“Hạo Thừa, ta tin tưởng chàng nhất định có thể đem quân địch đuổi ra khỏi Long Viêm quốc.”

Trong lòng dâng lên cảm động, bàn tay to nắm chặt bàn tay mềm nói:“A Nhã, ta tính tạm lập nàng làm giám quốc, giúp ta xử lý chính sự.” Bởi vì hắn đi lên đế vị, ngôi vị hoàng đế vốn còn chưa ngồi yên, trong bách quan rất nhiều người đều là bởi vì tình thế mà không thể không hùa theo, nhất là Tứ hoàng đệ. Lúc trước sở dĩ lựa chọn duy trì chính mình, cũng là vì liên thủ đối phó đại hoàng huynh. Trong ngày hôn lễ, vì phòng ngừa khả năng Long Kình Lệ phản bội, mà hắn đã thông qua quân đội riêng của mình vây quanh toàn bộ phủ Tứ vương gia, buộc Long Kình Lệ không thể không thừa dịp bệnh, không tham gia hôn lễ. Lần này, hắn tự mình dẫn quân rời đi, người không phục hắn nhất định sẽ phản loạn. Hắn cần một người có thể hoàn toàn tín nhiệm giúp chính mình ổn định nơi này. A Nhã là người duy nhất hắn tín nhiệm. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng A Nhã có năng lực này.

Trong mắt hiểu rõ, nàng cười khẽ nói:“Hạo Thừa, chàng cưới ta có thật nhiều lợi a! Vừa có thể quản lý bên trong, vừa có năng lực làm chủ bên ngoài. Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp chàng bảo vệ nơi này.”

Long Hạo Thừa kích động ôm nàng vào lòng, nức nở nói:“A Nhã......” Hắn thật vô cùng may mắn, có thể lấy được nàng.

Con mắt sáng lý nổi lên hơi nước, nàng buông tay ôm chặt hắn, nghĩ đến sắp ly biệt mà chảy nước mắt.

....................................................................................................................................

Trong ngự hoa viên, muôn hoa tranh nhau đua nở. Một thân tử y (y phục màu tím) Tô Lệ Nhã bảo cung nữ và thái giám bên cạnh đều lui ra trăm mét, ngồi ngay ngắn ở trong lương đình uống trà cùng đợi.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy Lâm Tư và Trình Lân đã đi vào bên trong vườn.

“Hoàng hậu nương nương --” Trình Lân quỳ xuống kêu. Tuy rằng, khi kêu to, trong lòng vẫn có chút chua sót, nhưng so với trước kia đến, mùi vị chua sót này đã phai nhạt rất nhiều. Khẽ nâng tay, nhìn Lâm Tư đứng bên cạnh Tô Lệ Nhã, hắn biết đều là công lao của nàng. Gần đây, mỗi khi đêm dài thanh tĩnh, hắn ít nhớ tới Tiểu Nhã hơn trước, ngược lại là gương mặt thanh tú của nàng thường xuyên xuất hiện ở trước mắt.

“Trình Lân, ngươi và ta không cần giữ lễ tiết như thế. Đứng lên, ngồi ở chỗ này đi!” Nàng cũng không có dùng “Ai gia”, mà là dùng “Ta” Để biểu đạt coi trọng Trình Lân.

Trình Lân đứng dậy, nhưng cũng không có ngồi ở bên cạnh nàng, chỉ cung kính đứng, cố chấp nói:“Hoàng hậu nương nương, quân thần chi lễ không thể bỏ.”

Nhớ tới tính cố chấp của hắn, nàng đành thôi, đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình:“Trình Lân, ta hy vọng lần này ngươi có thể cùng Hoàng Thượng ra quân, đảm đương quân y cho hắn.” Nàng tin tưởng năng lực của Hạo Thừa, nhưng trên chiến trường là nơi giao thủ của tử thần, hơi vô ý một chút, cũng rất mới có thể bị thương. Nàng cần phải có người bảo đảm. Tại triều đại y học lạc hậu này, người nàng duy nhất có thể tin tưởng cũng chỉ có Trình Lân. Nàng muốn hắn bình an không có một chút thương tích trở về bên cạnh nàng.

Trình Lân đầu tiên là liếc mắt nhìn khẩn cầu trong mắt Tô Lệ Nhã, sau đó tầm mắt vừa chuyển, nhìn Lâm Tư.

Tô Lệ Nhã biết gần nhất quan hệ của hai người bọn họ thân mật không ít:“Ta có thể cho Lâm Tư đi cùng.”

Lâm Tư lại lập tức quỳ nói:“Nương nương, nô tỳ muốn làm bạn bên cạnh ngài.” Nàng biết A Nhã lần này trở thành giám quốc, gặp phải áp lực và nguy hiểm. nàng nói cái gì cũng sẽ không rời A Nhã.

Trình Lân nhìn thấy Lâm Tư trên mặt kiên nghị, mới trả lời:“Thần nguyện ý theo quân xuất chinh.

Tô Lệ Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nói:“Trình Lân, cám ơn ngươi.”

..............................................................................................................................

Ngày hôm sau, trước mặt quần thần Long Hạo Thừa công bố tin tức Triều Dương quốc tiến công, rồi đem quyết định tự mình dẫn quân giết địch nói sra. Đồng thời, cũng tuyên bố lập Tô Lệ Nhã làm giám quốc. Tuy rằng, rất nhiều người đối với từ nữ nhân giám quốc mà cảm thấy mất mặt, nhưng cũng biết nữ nhân này không dễ đối phó, cũng không có bao nhiêu người phản đối.

Ngày thứ ba, Long Hạo Thừa liền suất lĩnh hai mươi vạn đại quân ở trên võ đài hoàng gia cúng tế.

Đứng ở dưới đài Tô Lệ Nhã nhìn trượng phu tuấn mỹ tựa như thiên thần, trong lòng lại xuất hiện không muốn. Bàn tay mềm nắm chặt, bình ổn dao động trong lòng. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, làm nàng thu hồi suy tư, xoay người đối mặt với gương mặt tái nhợt.

Tầm mắt dừng ở một thân trang phục quân y trên người Trình Lân, nàng trịnh trọng nói:“Hoàng Thượng liền giao cho ngươi.”

Trình Lân vẻ mặt chợt tắt, ôm quyền nói:“Hoàng hậu nương nương, xin yên tâm. Thần nhất định sẽ bảo vệ Hoàng Thượng bình an vô sự trở lại Viêm Đô.”

“Hoàng hậu nương nương hiến rượu --” Lúc này, quan hiến tế cao giọng cắt ngay cuộc nói chuyện của hai người.

Tô Lệ Nhã thoáng sửa sang lại một chút, cước bộ nghiêm trang hướng đài hiến tế đi tới. Từ trong tay quan hiến tế tiếp nhận chén rượu, đưa cho Long Hạo Thừa nói:“Chúc Hoàng Thượng khải hoàn trở về!”

Long Hạo Thừa mắt mang kiên nghị tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch. Tô Lệ Nhã dâng lên chén rượu thứ hai nói:“Chúc tam quân khải hoàn trở về!”

Long Hạo Thừa cầm chén rượu xoay người nhìn binh lính, cao giọng nói:“Các ngươi có tin tưởng đem địch nhân giết đồng bào ta, xâm quốc gia của ta đuổi ra khỏi lãnh thổ Long Viêm quốc hay không?”

“Bá -- bá -- bá --” Binh lính chỉnh tề giơ binh khí trong tay mình lên cao, hô to:“Có -- có -- có --”

Tiếng hô khí thế làm cả giáo trường lâm vào chấn động.

“Tốt, không hổ danh là nam nhi Long Viêm quốc ta. chúng ta cùng nhau uống chén rượu này, đi achiến trường, thống khoái giết địch.”

Lúc này, binh lính trong tay đều đã cầm chén rượu, bọn họ học theo quân vương thống khoái mà uống xong chén rượu tiễn biệt.

Tô Lệ Nhã si mê nhìn nam nhân của mình: Hắn có quyết đoán như thế, trong lúc thống lĩnh toàn quân thật có mị lực, tuy rằng đối với nàng mà nói là xa lạ, nhưng lại làm cho nàng muốn đui mù.

Tam quân bắt đầu cước bộ chỉnh tề mà có quy luật chậm rãi đi ra. Long Hạo Thừa cuối cùng ôm nữ nhân chính mình yêu nhất một lần nữa, nhẹ giọng nói:“Chờ ta trở lại.”

Nàng phản thủ ôm chặt, nức nở nói:“Ta nhất định sẽ chờ chàng trở về.” (2 người này càng lúc càng sến ta edit mà nổi cả da gà =___=)

Hắn hít sâu một hơi, đẩy nàng ra dứt khoát lên ngựa, đi theo quân đội xuất phát.

Nàng nắm chặt tay mình, móng tay cơ hồ đã muốn xâm nhập da thịt, nương theo đau đớn, làm cho chính mình từ trong thương cảm ly biệt thoát ly ra, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Lúc này, một đôi bàn tay mềm nắm tay nàng, xoay người, chỉ thấy Lâm Tư đứng ở bên cạnh, duy trì trầm mặc.

Nàng phản thủ nắm chặt tay ấm áp, một lần nữa quay đầu nhìn bóng dáng dần dần khuất xa, tầm mắt mơ hồ bắt đầu một lần nữa trở trong suốt: Hạo Thừa, ta nhất định sẽ chờ chàng trở về.