Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 27: Khóa cấp cứu




Vì muốn mau chóng giúp Trình Lân huấn luyện tốt đội ngũ nhân viên cấp cứu, Tô Lệ Nhã bắt đầu triệu tập khoảng bốn nam y đồ, cho bọn hắn nhập khóa. Dù sao trái tim phát bệnh cũng chẳng phân biệt thời gian, cần phải có nhân viên cấp cứu 24/24 giờ ở bên cạnh Trình Lân. Nói đến bốn y đồ này bọn họ đều có lai lịch. Đừng nhìn họ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, bọn họ từ nhỏ đã ở Trình gia học y thuật, đối với Trình gia luôn tận tâm cùng trung thành. Vốn nàng định đề nghị đổi hai nữ y đồ, nhưng nghĩ tới tư tưởng phong kiến của thời đại này, nên thôi. Bất quá nàng cũng có chút đồng tình với Trình Lân, dù sao cũng bị nam nhân hôn, ít nhất điều này trong mắt hắn là sự thật, cũng không phải chuyện tốt gì. Khoa cấp cứu Trình Lân chính thức được thành lập.

Hôm nay là ngày đầu tiên các y đồ đi học, Tô Lệ Nhã thanh thanh yết hầu giới thiệu: “Ta là ai, ta nghĩ hẳn mọi người đã không còn xa lạ. Nhưng ta vẫn giới thiệu lại cho mọi người biết đôi chút. Ta tên là Tô Lệ Nhã. Từ hôm nay trở đi ta sẽ chỉ dẫn các ngươi phương pháp cấp cứu, để các ngươi có thể đúng lúc cấp cứu khi đương gia các ngươi phát bệnh. Bởi vậy việc học của các ngươi hôm nay đối với đương gia là vô cùng quan trọng. Tốt lắm, ta không nói điều vô nghĩa nữa, hiện tại chúng ta bắt đầu vào học.” Tô Lệ Nhã chỉ nam y đồ đứng gần nàng nói: “Ngươi đến bên kia nằm xuống.”

Tô Lệ Nhã đầu tiên dạy bọn họ đếm nhịp tim. Đương nhiên việc này cũng không phải thực thuận lợi. Dù sao ở cổ đại không có khái niệm giây, phút, chỉ có khái niệm canh giờ, bởi vậy, nàng không thể không tốn thời gian mà chỉ dạy bọn họ giây là bao lâu. Nàng dùng miệng phát ra âm thanh ‘tích tách’ (như tiếng đồng hồ đo nhịp tim để cho mấy y đồ dễ hình dung).

“Một giây, hai giây,…khoảng cách thời gian như vậy chính là một giây. Về sau, các người giúp đương gia nhấn tim phải nhớ đếm rõ. Mà tay phải đúng tư thế, giống như vầy….” Tô Lệ Nhã làm mẫu cho bọn hắn xem, sau đó nói: “Thời điểm ấn cũng phải có quy luật.”

Tuy kiến thức về cấp cứu đối với cổ nhân mà nói có điểm quá mức, may mà tất cả bọn họ đều biết y thuật, nên cũng không có quá cố sức. Bởi vậy, buổi sáng nàng chỉ dạy phương pháp ấn tim mặc dù lúc đầu có chút khó khắn, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi. Nhưng đến buổi chiều công việc giảng dạy phương pháp hô hấp nhân tạo xảy ra vấn đề.

Nàng đứng bên giường làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, hít sâu một hơi, chuẩn bị hướng nam y đồ làm thí nghiệm thổi khí, nhưng lại có tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Khi miệng của nàng gần sát miệng của nam y đồ, chỉ thấy sắc mặt nam y đồ nhất thời xanh mét, toàn thân trở nên cứng ngắc, rồi sau đó đẩy nàng ra, đứng sang một bên nôn khan.

Tô Lệ Nhã mở to mắt, khó có thể tin một màn trước mắt, không còn có gì có thể đả kích tự tin của một nữ nhân hơn nữa.

Rốt cục nam y đồ kia phun xong, sắc mặt tái nhợt hướng Trình Lân quỳ xuống nói: “Đương gia, xin trách phạt, thuộc hạ bất lực.”

Trình Lân khóe miệng giật giật, bộ dáng cực lực nhịn cười : “Kỳ thực chuyện này không thể trách ngươi. Ta nghĩ những người khác chắc cũng vậy thôi.” Nói đến đây Trình Lân không khách khí cười ha hả, mà các y đồ khác thì cố nín cười. Bởi vậy, quanh phòng chỉ có tiếng cười của Trình Lân.

Lòng tự trọng của Tô Lệ Nhã bị đả kích nghiêm trọng, nghe tiếng cười càn gỡ của Trình Lân, định phất áo rời đi, nhưng nghĩ lại như vậy thì quá tiện nghi cho hắn. Một đạo linh quang hiện lên, nàng nhìn Trình Lân bình ổn tiếng cười mới nói: “Trình đương gia, ta nghĩ nếu ngươi làm thì toàn bộ Trình gia sẽ làm, mọi người tự nhiên sẽ can đảm hơn.”

Trình Lân nâng cằm lên, tự tin nói: “Đó là đương nhiên.”

“Vậy ngươi hẳn là có dũng khí làm người thí nghiệm đi! Dù sao cấp cứu này cũng là vì ngươi.” Tô Lệ Nhã híp mắt, cười gian nói.

Thần thái tự tin của Trình Lân nháy mắt đông cứng lại, rơi vào trạng thái ngẩn người.

Hừ, dám cười bổn cô nương, xem nàng giáo huấn hắn như thế nào. Tô Lệ Nhã cố tình tỏ ra thất vọng nhún vai nói: “Sản nghiệp Trình gia chắc sắp nguy rồi, không thể tưởng tượng được đương gia Trình gia là loại người nhát gan như vậy a!”

Trình Lân cắn răng một cái, nói: “Hừ, ai nói ta luống cuống.” vừa dứt lời hắn liền nằm xuống giường.

Tô Lệ Nhã thấy hiệu quả của việc khích tướng trong lòng vô cùng sảng khoái, cười hướng giường đi tới chuẩn bị làm thịt tiểu dê con. Hừ, cười nàng xấu phải không? Nàng liền đem xấu xí phát huy nhuần nhuyễn cấp cho hắn xem. Ở hiện đại nàng thích xem nhất là phim kinh dị a!

Tô Lệ Nhã thong thả đến bên giường, cố ý đè thấp giọng nói, làm cho nó trở nên run run, sau đó cười một cách quỷ dị, lộ ra răng nanh trắng noãn nói: “Trình~Lân~ngươi~hãy~thả~lỏng~người~đi~a~”

Nàng hài lòng nhìn sắc mặt tái nhợt không hề có huyết sắc. Nàng tiếp tục từ từ cuối đầu xuống.

“Ngừng.” Khi môi nàng sắp chạm vào môi hắn, Trình Lân hô lên. Rồi sau đó, từ tay áo lấy ra một cái khăn, bịt mắt lại, nói: “Có thể tiếp tục.”

Tô Lệ Nhã thấy hai mắt bị che lại của Trình Lân, khóe miệng run run, biết chính mình không thể chơi tiếp, thu hồi ngoạn tâm (tâm tư đùa giỡn) bắt đầu làm một giáo sư thật sự chỉ dẫn những nam y đồ sắc mặt cắt không còn giọt máu.