“Ông xã, ông xã, anh biết lớp vũ đạo biểu diễn tiết mục gì không?” Đào Tử ngẩn gương mặt đáng yêulên, vẻ mặt đầy hứng thú mà chụp lấy tay áo Thẩm Mặc Trần, lớn tiếng hỏi.
Thẩm Mặc Trần hờ hững nhìn cô một cái, rồi cúi đầu làm bài tập của mình, thuận miệng hỏi “Diễn gì vậy?’
“Là Hồ Thiên Nga đó.” Vẻ mặt Đào Tử đầy khao khát “cô giáo xinh đẹp sẽ mượn trang phục múa ba lê chuyên nghiệp của đoàn nghệ thuật thiếu nhi, thật mong chờ.”
“À” Thẩm Mặc Trần nhỏ giọng nói, tùy tiện viết một đáp án, lại nhìn Đào Tử, hỏi “ Có người muốn nhảy điệu Thiên Nga Đen xoay ba mươi hai vòng sao?”
“Đó là cái gì?” Đào Tử mang vẻ mặt mờ mịt hỏi cậu.
“Coi như không có gì.” Thẩm Mặc Trần lại tiếp tục cúi đầu làm bài.
“anh cũng không hỏi xem em diễn cái gì sao?” Đào Tử không cam lòng vòng đến bên kia nắm lấy tay áo của cậu.
“Thiên Nga Trắng?”
“không phải.”
“Thiên nga nhỏ?”
“không phải!”
“.....Chẳng lẽ em diễn vai Hoàng Tử?”
“Cũng không phải, hoàng tử là Hồ Ngọc Thành diễn mà.”
“Cậu ta?” Thẩm Mặc Trần nhíu mày, từ sau khi Đào Tử đăng kí câu lạc bộ vũ đạo, Hồ Ngọc Thành liền bám riết không tha liền theo vào, hơn nữa lại được chị xinh đẹp thưởng thức, các buổi diễn đều thường xuyên đóng vai nam chính, thật ra thì cũng không lạ gì cô giáo xinh đẹp cả, vì các bạn nhỏ nam sinh khác đều tham gia bóng đá, bóng rổ, lớp múa cơ bả là một nhóm cô nương quần hồng đi, thật vất vả lắm mới có được một bé trai mặt mày xinh đẹp, soa có thể dễ dàng bỏ qua chứ.
“Sao anh không đoán ra?” Đào Tử với ánh mắt trông mông nhìn cậu, còn lắc lắc cánh tay, ý bảo cậu tiếp tục đoán tiếp.
“Còn có vai chính khác sao?” Thẩm Mặc Trần trợn trắng mắt liếc bé, Thiên Nga Đen khẳng định là bé không thể diễn rồi.
“Em diễn vai một cái cây bên hồ thiên nga!”Đào Tử cuối cùng cũng bật mí nói ra đáp án.
“....”
“Có phải ngoài tưởng tượng hay không?” Đào Tử đắc ý nhìn cậu.
“Có bao gồm kỹ thuật không?”
“……”
Được rồi, trái tim bé nhỏ của Đào Tử đã bị thương.
không ai không muốn diễn vai Thiên Nga Trắng cả, nhưng mà cô bạn nhỏ diễn vai này tên gọi là Triệu Tình, dáng dấp cao gầy,chân vừa đẹp vừa dài, tuy trình độ vũ đạo so với bé không hơn thua nhau là mấy, nhưng xét về hình tượng thì, vẫn là cô bé kia tương đối xinh đẹp giống một chú thiên nga hơn.
Mặt khác, buổi sáng, các vai diễn đều đã được chọn xong, chị xinh đẹp nhìn bé đầy xin lỗi, vốn dĩ vai Thiên Nga Trắng là của Đào Tử, ai ngờ được ba của Triệu Tình lại đến chào hỏi hiệu trưởng, hiệu trưởng lại tìm đến chị xinh đẹp bàn bạc một chút, chỉ đành phải mang vai diễn của Đào Tử đổi cho người khác.
thật ra đối với Đào Tử cũng không có gì lớn cả, diễn vai nào bé cũng có thể làm, thật sự mà nói thì câu lạc bộ vũ đạo này bé không nghĩ đến mình sẽ đến đây, mấy năm nay sau khi câu lạc bộ mỹ thuật học xong, Thẩm Mặc Trân đều đến đây giám sát bé luyện tập, cho nên bé mới miễn cưỡng đạt được trình độ như bây giờ.
Chỉ là cô bé nên đều yêu thích cái đẹp, ai không muốn ăn mặc váy trắng xinh đẹp biểu diễn trên sân khấu đâu.
Nghĩ đến đây, Đào Tử liền cảm thấy có một chút buồn bực.
Thẩm Mặc Trần yên lặng nhìn biến hóa trên mặt bé, trong vài phút thay đổi rất nhiều lần, lúc thì rất hưng phấn, lúc thì cực chẳng đã, lúc thì rất khác khao, lúc thì lại thất vọng “anh thấy em rất thích hợp đidiễn đổi mặt đó.”