Đã sớm tới giờ vãn thiện(*) nhưng Cố Dân Chương còn chưa hồi phủ.
Cố Hiểu Mộng ngồi trước bàn cơm thịnh soạn, ăn uống qua loa vài đũa.
Cũng may có Lý Ninh Ngọc cùng ăn, bằng không nàng đã sớm cho dọn xuống.
Vì vậy toàn bộ thời gian dùng bữa tối, nàng đều đặt hết lên người thê tử mới cưới.
Món Ninh mông tác ngư, gắp bốn lần, có vẻ như nàng ấy thích ăn cá.
Ngũ vị chưng kê gắp ba lần, thì ra nàng ấy cũng thích ăn gà.
Nga thiêu gắp một lần, xem ra nàng ấy không thích món ngỗng này.
Còn có Dương đề thang, nàng ấy không thèm uống ngụm nào, hiển nhiên là nàng ấy không thích mùi dê.
"Chỉ có hai con dùng bữa thôi sao? Tiêu nhi, phụ vương con đâu?"
Giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa truyền vào.
Chỉ thấy Vương phi tóc vấn đơn giản, trên người mặc giản y tằm(*), tư thái hoàn mĩ, đoan trang thanh nhã, mĩm cười đi vào, theo bên cạnh là hai tỳ nữ nhẹ nhàng đỡ lấy người.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy mẹ mình, liền đứng dậy, vừa dìu người ngồi vào ghế vừa hồi đáp: "Phụ vương ra ngoài từ sớm, đến giờ chưa hồi phủ.
Mẫu phi sao lại ra đây?"
Mà Lý Ninh Ngọc sớm đã đặt đũa qua một bên, đứng dậy, chờ Vương phi ngồi xuống thì thi lễ vấn an: "Ninh Ngọc thỉnh an Vương phi."
"Con sao còn gọi ta là Vương phi?"
"......!" - Lý Ninh Ngọc mím môi do dự, nàng vẫn không thể nào mở miệng gọi Vương phi là mẫu phi giống Cố Hiểu Mộng được.
Vương phi vốn không có ý định làm khó Lý Ninh Ngọc.
Người chỉ đơn giản nghĩ mình là trưởng bối muốn yêu thương con cháu, thấy Lý Ninh Ngọc khó xử, người liền cười, ôn tồn an ủi: "Không cần vội, con mới vào nhà, còn nhiều điều bỡ ngỡ.
Mọi việc cứ từ từ, con sẽ dần quen thôi."
Lý Ninh Ngọc nhìn Vương phi, mặc dù bà bệnh tật quấn thân, dung nhan như ngọc sớm đã bị tàn phá thành dáng vẻ xanh xao, nhưng người vẫn thanh nhã hòa ái, dịu dàng bao dung, thật sự rất giống với mẫu thân trong trí nhớ của nàng: "Đa tạ Vương phi lượng thứ."
"Mẫu phi, bên ngoài trời lạnh, ở lâu không nên, để con đưa người về phòng." - Cố Hiểu Mộng.
"Con đại hôn, người làm mẫu thân như ta vui vẻ không thôi, cả người tràn đầy khí lực."
Vương phi mỗi lần mĩm cười đều như bán nguyệt toả sáng.
Cố Hiểu Mộng lại giống y như người, quả thật như cắt mặt đắp qua.
Nàng thấy mẹ mình cười, cũng liền cười theo người.
Lý Ninh Ngọc nhìn hai người mẫu tử tình thâm, im lặng câu lên khoé môi.
Bữa tối bởi vì có thêm Vương phi mà không khí vui vẻ hẳn lên.
Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng cố tình ăn nhiều hơn một chút.
Chỉ là Vương phi ăn được vài đũa thì bắt đầu ho khan, ho đến thổ huyết.
Cố Hiểu Mộng lo lắng đỡ lấy người, một bên hạ lệnh nhanh chóng truyền lang trung đến, một bên dìu mẹ mình về phòng.
Lang trung mang theo hòm thuốc, ba chân bốn cẳng chạy tới.
Sau khi bắt mạch xong liền cho Vương phi uống một viên đan dược.
Vương phi sau khi uống xong, cơn ho cũng dịu đi, hơi thở yếu ớt, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhắm mắt rơi vào trạng thái mơ màng.
Lý Ninh Ngọc đứng ở bên giường, nhìn thấy dáng vẻ bị bệnh tật hành hạ của Vương phi, không khỏi cau mày hỏi: "Những triệu chứng này, Vương phi mắc phế bệnh (*) sao?"
"Hồi Quận vương phi, Vương phi quả thật mắc phế bệnh.
Người có thể duy trì đến bây giờ, chính là kì tích." - Lang trung đứng dậy ôm quyền trả lời, sau đó thở dài lui ra ngoài.
Cố Hiểu Mộng ngồi ở bên giường, lặng lẽ nắm chặt tay mẹ mình.
Lang trung rời đi không lâu thì cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Chỉ thấy Cố Dân Chương một thân khôi giáp lao đến bên giường, miệng không ngừng gọi tên thê tử mình: "A Yên, A Yên, nàng sao rồi?"
"Phụ vương, mẫu phi đã dùng dược, vừa mới thiếp đi.
Chúng ta ra ngoài thôi."
Cố Dân Chương nhìn thê tử một chút, sau đó nhìn Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đang hầu bênh giường, cuối cùng trầm giọng nói: "Tiêu nhi, con theo ta ra ngoài, phụ vương có chuyện muốn nói với con."
Cố Hiểu Mộng theo sau cha mình, một mạch đi tới hậu viện.
Trong sân, có ba cỗ thi thể phũ vải trắng được thủ vệ canh chừng.
"Phụ vương, cái này...?"
Cố Dân Chương đi đến một trong ba cỗ thi thể, đưa tay vạch miếng vải trắng ra một chút: "Con lại đây, xem thử người này là ai?"
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể, đợi đến khi biết thi thể đó là ai liền giật mình, lùi lại hai bước: "Hầu thúc thúc? Sao lại thế này?" - Trưởng bối hòa ái yêu thương, giờ đây chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh lẽo.
"Trong vòng nửa ngày đã có ba vị đại thần bị ám sát.
Hoàng thượng lệnh cho phụ vương đích thân điều tra vụ án này." - Cố Dân Chương mặt mày u ám, tiếp tục mở hai miếng vải trắng kế bên ra: "Người thứ nhất là Hầu thúc thúc của con, Tri phủ Kinh Dương thành, người thứ hai là Lại Bộ Thượng Thư, người thứ ba là Binh Bộ Thượng Thư.
Nhìn vết thương có thể thấy, họ bị giết bởi đao khách.
Hơn nữa còn có khả năng là cùng một người."
"Chỉ trong nửa ngày, ám sát thành công ba vị đại thần, lại cùng một người?" - Cố Hiểu Mộng cau mày, cúi người kiểm tra tỉ mỉ vết thương chí mạng của ba cỗ thi thể, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cha mình: "Phụ vương, khả năng sát thủ không phải một người, mà là một tổ chức.
Một tổ chức được huấn luyện đặc biệt mới có thể cùng một loại thủ pháp, trong vòng nửa ngày ám sát thành công ba vị đại thần."
"Nếu sát thủ xuất thân từ Vân Khuyết Lâu thì sẽ khác.
Tiêu nhi, con biết Vân Khuyết Lâu không?"
"Con từng nghe qua một chút.
Ý của phụ vương, chuyện lần này là do Vân Khuyết Lâu gây ra?!"
Vân Khuyết Lâu là tổ chức sát thủ của Ngu quốc, ai nấy đều võ công cao cường, lấy một địch trăm, chỉ nhận tiền không nhận người.
"Hiện trường ba vụ án đều lưu lại tường vân đồ(*) được vẽ bằng máu.
Vân Khuyết Lâu có một qui tắc hoạt động, nhận tiền giết người sẽ lưu lại danh.
Tường vân đồ chính là kí hiệu sau khi gây án thành công của Vân Khuyết Lâu." - Cố Dân Chương
Vân Khuyết Lâu sở hữu lực lượng sát thủ hàng đầu thiên hạ.
Lai lịch bất minh, xuất quỷ nhập thần, là tổ chức sát thủ bị triều đình các quốc gia đưa vào danh sách truy nã hàng đầu.
Mà Lâu chủ Vân Khuyết Lâu lại càng bí ẩn, chưa có ai nhìn thấy được diện mạo thật sự của hắn.
Giang hồ tương truyền, Lâu chủ Vân Khuyết Lâu võ công cao thâm, tựa như bóng quỷ, đến vô ảnh đi vô tung.
Ngu quốc tiên đế năm đó bị ám sát, chính là do hắn gây ra.
Chỉ một cây ngân trâm, xuyên qua thiên quân vạn mã, ghim thẳng vào mi tâm hoàng đế.
Sau đó hắn phi thân rời đi, giữa trời đông giá rét, tuyết phủ trắng trời, vậy mà không lưu lại một chút dấu vết gì, vụ ám sát này cũng trở thành đạp tuyết vô ngân chi án.
"Phụ vương..." - Cố Hiểu Mộng siết chặt nắm đấm, Vân Khuyết Lâu dù có lợi hại tới đâu nhưng giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có thể nhất thời tiêu dao nhưng liệu có thể tiêu dao một đời được sao? - "Hầu thúc thúc...!Con sẽ không để thúc ấy chết oan ức như vậy!"
"Tiêu nhi, cái mà con gọi là oan ức chính là niềm vui của kẻ sai khiến." - Cố Dân Chương đặt tay lên bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm Cố Hiểu Mộng, nhẹ nhàng vỗ tay nữ nhi: "Con biết đặc điểm chung của vụ án này là gì không?"
Cố Hiểu Mộng nhìn cha mình, sau đó nhìn vào ba cỗ thi thể, đây điều là các vị tiền bối, kinh qua biết bao sóng gió của chốn quan trường, đến bây giờ tóc bạc hoa râm...!Nàng như nắm được gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn cha mình.
Cố Dân Chương nhẹ gật đầu, sau đó nhìn lên bầu trời đêm xa xăm.
Ánh trăng mờ mịt, tinh tú ảm đạm.
"Các vị lão thần của Tiên Đế!"
Cố Hiểu Mộng nhìn cha mình một hồi lâu cũng không thấy người có ý lên tiếng, đang định hỏi thì đã bị người phất tay kêu lui xuống.
Cố Hiểu Mộng cũng không hỏi thêm nữa, ôm theo một bụng nghi hoặc về phòng.
Mà trong sương phòng, sớm đã không thấy bóng dáng Lý Ninh Ngọc.
Cửa sổ mở toang, gió thổi qua mang theo vụn thức ăn bên vệ cửa sổ vun vãi khắp nơi.
Trong con hẻm nhỏ ngoài vương phủ, một lão giả đã qua tuổi ngũ tuần đang đứng khuất sau bóng tối, quay lưng lại với bạch y nữ tử, thanh âm như tiếng chuông vang lên.
"Phần danh sách đó, con nhớ hết chưa?"
"Hồi sư phụ, đồ nhi đã nhớ." - Lý Ninh Ngọc cúi người trả lời, bộ dạng không dám không nghe: "Cũng đã sớm thiêu rụi."
"Ừm, rất tốt.
Bên ta có đầy đủ người, con tạm thời ở ẩn, tiếp tục làm Quận vương phi của mình, Càn khôn đại tướng quân không phải là đèn cạn dầu đâu.
Hơn nữa, con phải cẩn thận chú ý tiểu hoàng tước, trẻ tuổi như vậy đã luyện được kỹ thuật bách bộ xuyên dương(*), không phải là hạng vô dụng dễ đối phó, chỉ cần ngôn hành có gì khác thường, lập tức báo cho ta.
Con rõ chưa?"
"Ninh Ngọc biết rõ."
"Tốt, cũng không còn sớm, con nên trở về đi, tránh để tiểu công tử sinh nghi." - Lão giả ẩn mình trong bóng tối, khoát lên mình hắc bào, đôi mắt như chuông đồng ánh lên một màu u ám.
"Ninh Ngọc còn có một chuyện muốn hỏi sư phụ." - Lý Ninh Ngọc ôm quyền, cúi đầu: "Những người trong danh sách, không thể không chết sao"
"Phải! Thế nào, con đau lòng tiểu công tử sao?!!"
"Sư phụ, người đừng trêu đùa đồ nhi." - Lý Ninh Ngọc.
"Tốt nhất chỉ là trò đùa.
Dù sao thì phần danh sách trên cũng không có tên tiểu công tử, con nếu có tình cảm với hắn thì chờ sau khi Cố vương gia chết, con có thể dẫn hắn về Ung thành..."
"Đồ nhi không dám."
"Haa, Ninh Ngọc à Ninh Ngọc.
Là ta cứu huynh muội con, nuôi dưỡng các con suốt mười bảy năm qua, vi sư còn không hiểu các con sao?! Con nếu vô tình vô nghĩa với tiểu hoàng tước đó thì sẽ hỏi ta câu này à?!"
"Ninh Ngọc chỉ là không rõ nên thuận miệng hỏi ra." - Lý Ninh Ngọc cúi đầu càng thấp, nhìn không thấu thần sắc.
"Con đã sớm qua tuổi cập kê(*), trong lòng ái mộ một người là điều hiển nhiên.
Vi sư khuyên con một câu, phàm là việc gì cũng đừng quá cứng nhắc, đặc biệt là vấn đề tình cảm.
Con càng muốn khống chế thì càng không thể khống chế.
Sắc trời đã muộn, con trở về đi, tiểu hoàng tước phỏng chừng đợi con đến sốt ruột rồi, haaa." - Lão giả nói xong liền phi thân đi, hắc bào tung bay phấp phới, thân ảnh sớm đã biến mất, chỉ nghe thấy giọng nói vọng lại: "Con tự mình suy nghĩ rõ ràng đi."
- ---------------------------------------------
Cố Hiểu Mộng trở lại phòng, không thấy Lý Ninh Ngọc, không có cách nào ngủ được liền xoắn tay áo, bắt đầu nghịch ngợm hoa hoa cỏ cỏ.
Mà trong số hoa hoa cỏ cỏ đó, có cả Lan quân tử.
Là nàng nhìn thấy thê tử ngó nó hơi lâu, nghĩ nàng ấy thích, liền cố ý mua về vài chậu chưa ra hoa để trước hiên phòng.
Mà trong sân, hàng Hàn lan sớm đã nở rộ, mùi hương thoang thoảng, như gần như xa.
Thiếu niên ngẩng đầu, khuôn mặt thanh thoát bị bùn đất vấy bẩn thế nhưng vẫn không thể che đi sự xinh đẹp của nó, đôi con ngươi màu hổ phách lại càng rực rỡ, sáng loà.
"Ngọc tỷ, tỷ về rồi.
Tỷ xem hoa Lan này, tỷ thích không?"
"Trúc hữu tiệt nhi âm hoa,
Mai hữu hoa nhi âm diệp,
Tùng hữu diệp nhi âm hương,
Duy Lan độc bính hữu chi."(*)
Lý Ninh Ngọc bước tới, nhẹ nhàng kéo Cố Hiểu Mộng đứng dậy, lại dùng khăn tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng ấy từng chút một.
Bạc thần khẽ mở, âm thanh nhu nhuyễn lại khẽ vang lên: "Quân đáng như lan."(*)
"Bất cầu văn đạt,
Bào phương thủ tiệt.
Bất tranh tự cao,
Phong cốt kiết cảnh."(*)
Cố Hiểu Mộng mĩm cười, thần sắc rạng rỡ như ánh dương.
Lý Ninh Ngọc nhìn, nhìn thấy chính mình trong đôi con ngươi thanh thuần của người trước mặt, tâm nhất thời xao động.
_________________________________________
*** Chú giải:
(*) Vãn thiện: Cơm tối.
(*) Giản y tằm: Quần áo làm bằng tơ tằm được may đơn giản.
(*) Phế bệnh: Bệnh phổi.
(*) Tường vân đồ: Tường là chỉ sự may mắn, vân là mây, đồ là bức tranh.
(*) Bách bộ xuyên dương: khả năng bắn tên như thần, bách phát bách trúng.
(*) Tuổi cập kê: Cập là đạt tới, kê là cái trâm cài.
Theo Lễ kinh, con gái ngày xưa khi được 15 tuổi thì cài trâm, tỏ là mình đã đến tuổi lấy chồng.
[ Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê ]
(*)Trúc hữu tiệt nhi âm hoa, - Cây trúc có nhiều đốt nhưng thiếu hoa,
Mai hữu hoa nhi âm diệp, - Cây mai nở hoa thì rụng lá,
Tùng hữu diệp nhi âm hương, - Tùng có nhiều lá nhưng lại chẳng có mùi thơm,
Duy Lan độc bính hữu chi.
- Chỉ có mỗi cây lan là hội tụ đủ tất cả.
(*)Bất cầu văn đạt, - Giữ thân trong sạch, không cầu được được tiếng lành,
Bào phương thủ tiệt.
- Cảnh tỉnh bản thân, cương nghị khẳng khái.
Bất tranh tự cao, - Không tự cao,
Phong cốt kiết cảnh.
- Không tranh giành.
(*) Quân đáng như lan: Bậc quân tử phải giống như hoa lan..