[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

Chương 30: 30: Truyền Dược





Giọng nói của Lý Ninh Ngọc vô cùng yếu ớt, Cố Hiểu Mộng bởi vì quá lo lắng mà hoàn toàn không nghe thấy, miệng nàng không ngừng kêu không sao để trấn an giai nhân trong ngực, tay cũng không ngừng xoa xoa bụng dưới để nàng ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi cơn đau đạt tới đỉnh điểm, mọi thứ như trở nên tê liệt, cơ thể Lý Ninh Ngọc dần trở nên nóng hổi, mà ý thức cũng ngày trở nên mơ hồ.

Đến khi thể lực bị bào mòn triệt để, nàng trực tiếp ngất đi.
Đợi đến khi nàng tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, bên trong trướng bồng chỉ còn lại mình nàng.

Nàng cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, cái chăn theo chuyển động của nàng mà trượt xuống, cơ thể nàng lập tức bại lộ trong không khí.
Là Cố Hiểu Mộng thấy nàng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mới vội vàng cởi bỏ y phục của nàng.
Nàng kéo chăn lên che chắn lại cơ thể, tựa ở bên giường mà suy nghĩ miên man.

Mãi mốt lúc sau Cố Hiểu Mộng mới trở lại soái trướng, vừa thấy nàng tỉnh liền lật đật đặt khay cháo nóng hổi xuống, chạy lại sờ sờ trán nàng.
"Nàng tỉnh rồi! Có còn đau ở đâu nữa không? Có chỗ nào không thoải mái không? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lý Ninh Ngọc khẽ mỉm cười để trấn an Cố Hiểu Mộng, nhưng sự nhợt nhạt trên gương mặt nàng không thể nào che giấu đi sự suy kiệt sức lực của nàng lúc này.
Cố Hiểu Mộng đau lòng, ngồi xuống bên giường, đưa tay vén những sợi tóc vươn trên mặt nàng.
"Lúc nãy, quân y có đến bắt mạch cho nàng.

Nàng bị đau như thế này là do thường xuyên ăn uống không đúng giờ, thiếu hụt huyết khí.

Từ nay, nàng phải nghiêm túc dùng bữa cho ta, mặc dù đồ ăn trong quân doanh không bằng đồ ăn ở nhà nhưng no vẫn tốt hơn đói, nàng biết chưa?!!"
"Ừm" - Lý Ninh Ngọc lại khẽ mỉm cười gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Cố Hiểu Mộng nói.
Cố Hiểu Mộng xoay người, đi đến bên bàn cầm lấy chén cháo trong khay lên, vừa thổi vừa đi đến bên mép giường ngồi xuống, sau đó múc một muỗng cháo lên thổi cho nguội đi một chút rồi mới đưa đến bên miệng Lý Ninh Ngọc: "Ta đút nàng, được không?"
Đợi Lý Ninh Ngọc gật đầu đồng ý nàng liền vui vẻ không ngừng, cẩn thận thổi từng ngụm một, chỉ sợ chính mình không cẩn thận mà làm bỏng Lý Ninh Ngọc.
"Ta cố tình dặn nhà bếp để thêm nguyên liệu bổ khí huyết cho nàng, nàng ăn nhiều một chút nha."
Lý Ninh Ngọc vốn không có khẩu vị gì, bình thường đã ăn rất ít, nay thêm phần mệt mỏi nên càng không muốn ăn.

Nhưng bởi vì có Cố Hiểu Mộng ở một bên dỗ dành nàng, cho nên một phần cháo to rất nhanh đã thấy đáy.

Nàng miễn cưỡng nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, Cố Hiểu Mộng liền rạng rỡ cười tươi, không nhịn được mà cuối người hôn lén một cái bên má nàng., tựa như trẻ con lén lút trộm được kẹo để ăn.
"Ta muốn mộc dục một chút, nàng chờ ta một lát nha?!"
Cố Hiểu Mộng xoay người rời đi thế nhưng góc tay áo lại bị người bắt lấy.
Lý Ninh Ngọc nắm lấy tay áo Cố Hiểu Mộng, gương mặt thoáng đỏ lên xấu hổ: "Ta cũng muốn mộc dục, có thể nào...!ở đây không?" - Cả người nàng đều cảm thấy mồ hôi rít đến khó chịu nhưng nàng thật sự không còn sức để đi nữa.
Cố Hiểu Mộng vốn trách chính mình không chăm lo cho Lý Ninh Ngọc chu đáo, thế nhưng nét e thẹn của giai nhân khiến nàng không thể nhịn được mà lại trộm hương một lần nữa, cả người tràn ngập sự thoả mãn.

Đừng nói chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như thế này, cho dù thêm một ngàn điều cũng còn được.

Huống hồ, từ trước tới nay những điều Lý Ninh Ngọc yêu cầu, nàng đều luôn đáp ứng.
"Ta lập tức sai người đem mộc dũng vào, cũng dặn dò họ nhanh chóng đun nước cho nàng tẩy rửa.


Nàng chờ ta một chút."
Rất nhanh mộc dũng được binh sĩ khiêng vào, chỉ là nó quá to, binh sĩ khó khăn khiêng nó qua cửa.

Quả thật vô cùng vất vả mới nhét nó vào bên trong trướng bồng được.
Cố Hiểu Mộng nhìn mộc dũng giữa trướng, mày cau chặt.
Binh sĩ khiêng mộc dũng ra hiệu cho toán binh sĩ khiêng từng vại nước nhỏ tiến vào, hai hàng binh sĩ vô cùng quy chuẩn đổ nước đầy nước nóng lạnh vào mộc dũng, cẩn thận pha đến khi nước ấm.
"Tướng quân, Bạch Giáo úy ra lệnh đem mộc dũng đôi vào soái trướng cho ngài mộc dục.

Nước đã pha xong, tướng quân kiểm tra xem đủ ấm chưa, còn cần gì thuộc hạ lập tức đi làm ngay."
"Tên tiểu tử này, tự cho mình thông minh." - Cố Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi tức giận Bạch Tiểu Niên, lại nhìn đến phía sau sa trướng là dáng vẻ giai nhân nhợt nhạt, không còn bộ dạng lạnh lẽo cao ngạo thường ngày, đổi lại tư vị yếu đuối đáng thương.

Trong lòng liền mềm nhũn, không muốn phiền phức đổi lại một cái mộc dũng khác, liền phân phó cho binh sĩ lui ra.

Không ngờ lúc này lại có một nhóm binh sĩ khác tiến vào, đem giỏ hoa trong tay rải đầy trong mộc dũng.

Trên trán Cố Hiểu Mộng lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi rít tên Bạch Tiểu Niên.

Thân là thủ vệ của nàng lại suốt ngày quanh quẩn ở thanh lâu, học được không ít cách lấy lòng nữ nhân.

Bạch Tiểu Niên tên tiểu tử thúi này...
"Lui xuống hết đi.

Không có lệnh của bản tướng không được phép lại gần soái trướng, rõ chưa?"
"Dạ, Tướng quân!"
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc ở yên trên giường, dang hai tay ra đưa về phía mình.

Cố Hiểu Mộng có chút lúng túng nhưng vẫn đi đến bên cạnh, chỉ là càng tới gần nhịp tim đập càng dữ dội.

Nàng cố tình hắng giọng lấy lại chút bình tĩnh, sau đó cuối người để nàng câu cổ mình, một tay ôm lòn qua sau lưng, một tay lòn xuống dưới khuỷu chân bồng nàng lên đi đến bậc thang trên cùng nối liền với cạnh viền mộc dũng, cái thang nhỏ được đặt bên trong và bên ngoài chính là để bước lên bước xuống mộc dũng.
Lý Ninh Ngọc ngồi trên bậc thang, ánh sáng lay lắt từ ngọn nến nhàn nhạt khắc hoạ bóng hình mơ mơ hồ hồ như ẩn như hiện của nàng.
Chỉ thấy tay ngọc khẽ lướt trên đôi vai trắng mịn nõn nà, trung y mỏng manh liền nhè nhẹ trượt khỏi thân thể mịn màng.

Cứ như vậy mà cơ thể nguyên thủy xinh đẹp bại lộ trong không khí.

Hấp dẫn vô số tà niệm điên cuồng gào thét.
Cố Hiểu Mộng vô thức nuốt khan cổ họng, ánh mắt như dại ra lén lén lút lút trộm nhìn mỹ cảnh nhân gian.
Đôi chân thon dài của Lý Ninh Ngọc nhè nhẹ chạm vào cánh hoa, động vào làn nước, từng cơn sóng nhỏ cứ như vậy mà gợn đều.

Nàng cười dịu dàng, quay đầu nhìn về hướng Cố Hiểu Mộng.

"Tướng quân, không tắm sao?" - Thanh âm mang theo vô hạn mị hoặc.
Cố Hiểu Mộng không còn kiềm chế được con dã thú đang điên cuồng gầm rú trong người mình được nữa, ánh mắt nàng triệt để biến hoá.
Y phục rườm rà trong tích tắc được cởi ra, nàng lao nhanh về phía mộc dũng, tay chạm vào thành mượn lực trực tiếp nhảy vào bên trong.

Trước bên trong mộc dũng ồ ạt tràn ra ngoài.
Lý Ninh Ngọc cười cười, không để ý Cố Hiểu Mộng nữa, nàng từ tốn nương theo bậc thang đi vào bên trong, nước đáng lẽ là tới vai nhưng nàng chỉ đi xuống vài bậc thì dừng lại ngồi, vì vậy nước vừa vặn ngang eo nàng.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, vóc một ít nước lên thân thể, nào là cái cổ trắng mịn, nào là xương quai xanh mê người, nào là núi tuyết trắng ngần.

Từng chút một, từng chút một, cứ như vậy mà những giọt nước ấm áp tham luyến ấp ôm cơ thể ngọc ngà của nàng.
Cố Hiểu Mộng nãy giờ đứng như trời trồng cuối cùng cũng đã bắt lại được nhịp thở, nàng vội vàng đi đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
"Ngọc tỷ..." - Âm thanh khàn đục phát ra.
Lý Ninh Ngọc nghe hiểu thứ âm thanh khàn đục này, mắt cũng không thèm mở ra, vô cùng nhàn nhã mà khẽ nhỏ giọng trả lời: "...Ừm..." - Nhẹ đến mức như một tiếng rên khẽ.
Cố Hiểu Mộng bế lấy Lý Ninh Ngọc, để nàng ngồi xuống vài bậc thang.

Sau đó nhẹ nhàng xoay người nàng lại, để lưng nàng tựa vào lòng mình, rồi cúi đầu gặm lấy bạc thần mỏng manh đầy khiêu gợi.

Một tay thì ở trên đỉnh tuyết phong không ngừng chơi đùa, tay còn thì yêu thích mạo hiểm nơi rừng thiêng sông nước, mò mẫm ở dưới sâu tìm kiếm niềm vui.
Thân thể mẫn cảm liền run rẩy.

Nơi rừng sâu liền chảy ra một dòng nước ấm nóng.

Bàn tay phía dưới cảm nhận được sự nhiệt tình của người trong lòng, Cố Hiểu Mộng liền thoả mãn ôm giai nhân từ trong mộc dũng bước ra.

Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Ánh mắt yêu thương ngắm trọn tuyệt cảnh thế gian.
Nàng vươn tay đem tâm can bảo bối vuốt ve không sót chỗ nào, còn cúi người rải nụ hôn khắp nơi.
Lý Ninh Ngọc ôm lấy Cố Hiểu Mộng, không ngừng vặn vẹo cơ thể rên rỉ.

Tất cả mọi thứ của nàng đều bị hòa tan dưới bàn tay nhiệt tình của Cố Hiểu Mộng.
Nếu đây là đêm cuối cùng, vậy hãy để mọi cảm xúc dẫn lối.

Nàng nguyện ý dâng hiến tất cả cho người nàng yêu.
Cố Hiểu Mộng bị sự nhiệt tình của Lý Ninh Ngọc làm cho thần hồn điên đảo, đại não không có một tia suy nghĩ.

Tất cả những gì nàng làm đều dựa vào bản năng.

Ngón tay thon dài tìm được cửa động huyền bí, lại ngược chiều dòng suối ấm nóng mà nhẹ nhàng xâm nhập vào trong.
"...Hiểu...!Hiểu...!Mộng..."
Lý Ninh Ngọc ôm chặt Cố Hiểu Mộng, bởi vì khoái cảm liên tiếp ập tới mà bàn tay cắm chặt vào da lưng người nằm trên, rướm ra cả máu.

Thế nhưng nàng không có ý kìm hãm lại vui sướng choáng ngợp này, thân thể không ngừng hướng về nơi đầu ngón tay của ái nhân.
Thế nhưng đang lúc vui vầy, cá nước thân mật thì thủ vệ quân ở bên ngoài doanh trướng lại cất lớn giọng gọi.
"Tướng quân, bắt được hai kẻ lạ mặt lén lút ngoài doanh trại, có thể là nội gián của kẻ địch.

Xin tướng quân định đoạt."
"...."
"Tướng quân, ngài có trong đó không? Ngài muốn đích thân thẩm vấn hay để cho Lưu Trung tướng thẩm vấn? Tướng quân..."
Cố Hiểu Mộng đẩy nhanh tốc độ tay, một lần nữa đưa Lý Ninh Ngọc lên đỉnh núi dạo chơi.

Nàng mặt mày cau có lau đi mồ hôi trên mặt Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc ở trong lòng Cố Hiểu Mộng cố gắng hít thở, đều hòa lại nhịp đập, yêu thương vuốt ve gương mặt ngốc tử nhà nàng: "Ngoan, chính sự quan trọng hơn, nhanh đi giải quyết đi."
Lửa giận bởi vì sự cưng chiều của Lý Ninh Ngọc mà hạ xuống không thấy dấu vết, Cố Hiểu Mộng đem y phục mặc vào, sau đó hôn hôn Lý Ninh Ngọc một chút: "Nàng nghỉ chút đi, chờ ta trở về, lại tiếp tục..."
Lý Ninh Ngọc mỉm cười, gật đầu đáp ứng: "Được."
Cố Hiểu Mộng sau khi thẩm vấn xong thì vội vàng trở về soái trướng.

Nhìn Lý Ninh Ngọc yên ổn ngủ mà bất giác bật cười bất lực, vừa nãy còn hứa với nàng, quay qua một chút đã ngủ thiếp đi rồi.

Có lẽ khi nãy nàng hơi quá tay thì phải, hại nàng ấy mệt lả người đi.
Cố Hiểu Mộng đem y phục cởi ra, sau đó lên giường ôm lấy Lý Ninh Ngọc vào lòng, hôn lên trán nàng ấy một cái vô cùng thoả mãn mà nhắm mắt ngủ.
Qua một lúc sau, khi hơi thở của Cố Hiểu Mộng đều đều, xác định đã ngủ rồi, Lý Ninh Ngọc lúc này mới mở mắt ra.

Nhẹ nhàng gỡ lấy cánh tay đang ôm eo nàng ra, từ từ rời khỏi cái ôm.

Đem ngoại bào của Cố Hiểu Mộng khoát lên người mình, sau đó ra khỏi trướng bồng.
Nàng nội lực thâm hậu, bước chân nhẹ nhàng, lại dựa vào bóng tối mà hành sự.

Cẩn thận đi tới bên cạnh xe tù mà không bị bất kì binh sĩ nào phát hiện.
Hai tên tù Ngu quân nhìn nữ nhân lãnh đạm trước mặt, cảm giác nàng còn lạnh lẽo hơn cả màn đêm.
"Ta thả hai ngươi đi." - Nàng vừa nói vừa phá đi khoá sắt xe tù, lại phá đi còng tay còng chân của hai tên binh: "Về nói với Phan Tướng quân ngủ sẽ chết."
Trời còn chưa sáng, Cố Hiểu Mộng đã thức dậy, nhìn Lý Ninh Ngọc vẫn còn yên ổn ngủ, thậm chí cả tư thế ngủ vẫn như tối qua.

Nàng không dám thở mạnh, rón rén bò xuống giường thay y phục.

Đợi đến khi cả người gọn gàng tươm tất, nàng quay qua nhìn Lý Ninh Ngọc vẫn còn say ngủ một cái thật sâu, quay lưng rời đi.
Chỉ là vừa ra khỏi trướng bồng, một vệ binh hoảng hốt chạy lại báo cáo.
"Tướng quân, hai tên tù binh hôm qua...!không biết vì sao đã...!mất tích..."
"Bản tướng đã hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt.

Vậy mà để trốn thoát cho được, đây là cách ngươi canh phòng nghiêm ngặt sao hả?"
Vệ binh vội vã quỳ xuống: "Tướng quân, thuộc hạ vô năng, thỉnh Tướng quân trừng phạt."
"Được rồi, người cũng đã chạy mất, cũng không thể bắt lại được." - Cố Hiểu Mộng khoát tay cho hắn đứng dậy, nàng nhìn về phía đường chân trời, mặt trời đỏ rực sau rạng mây cũng lờ mờ ló dạng: "Thông báo Lưu Trung tướng chỉnh đốn binh mã, trời vừa hừng liền xuất chinh."

"Dạ, Tướng quân! "
Ngọn lửa nàng đốt hôm qua, chưa kịp cháy lan đã bị dập tắt.

Như vậy suy luận của nàng là chính xác, kẻ thù đang ẩn mình sau cánh rừng đó.
Chỉ có thể dùng tốc độ sét đánh, đánh cho kẻ địch trở tay không kịp.
Bình minh vừa ló dạng, đại quân Nam U đã chỉnh tề xuất thành, chỉ là đi chưa tới một dặm, trước mặt họ là một đại quân hùng mạnh khác đã dàn sẵn trận.
Tấn Môn Quan lần này, máu sẽ chảy thành sông.
Cố Hiểu Mộng bị bất ngờ, nàng giơ tay ra hiệu cho đại quân dừng lại, tự mình huy ngựa đi về trước một khoảng.
"Hay thật, không nghĩ tới ta và Phan Tướng quân ăn ý như vậy.

Đến cả thời điểm xuất quân cũng rất khớp với nhau."
Cách đó không xa, dưới đại kỳ to lớn in chữ Ngu, Phan Hán Khanh mặc huyền giáp, cưỡi Hãn Huyết bảo mã, cười lớn: "Thật không dám, Cố Tướng quân tuổi trẻ tài cao, mưu lược hơn người.

Ta tài hèn sức mọn, còn kém Tướng quân rất xa."
"Trùng hợp thế này, chi bằng chúng ta dùng hết khả năng, quang minh chính đại giao phong với nhau.

Thế nào, Phan Tướng quân?"
"Cố Tướng quân lại nói đùa rồi, chiến đội dã lang sau lưng ngài như hung thần quỷ dữ, binh tôm tướng cua của ta sao có thể chống đỡ đây."
"A, nếu Phan Tướng quân tự biết chính mình không thể chống đỡ nhưng vẫn xuất quân ra khỏi rừng nghênh chiến, vậy chắc hẳn phải có hậu chiêu rồi."
"Ra khỏi rừng là vì ta không muốn bị động, còn về hậu chiêu mà Cố Tướng quân nói...!đương nhiên là phải có rồi.

Ngài biết hậu chiêu của ta là gì không? Chỉ một chữ thôi..." - Phan Hán Khanh cười lớn, đôi mắt híp lại tràn ngập sự sắc lạnh: "Nhân!"
Lời Phan Hán Khanh vừa dứt, sau lưng Cố Hiểu Mộng liền nổi lên một trận gió lạnh.

Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con mãnh thú trắng như tuyết đang lao về phía nàng, mà từ trên không trung, bạch y nữ tử vô thanh vô tức đã bay đến trước mặt nàng.
Vòng eo bị siết chặt, hương thơm đàn mộc đặc hữu lập tức bao trọn lấy khứu giác của nàng.

Dung nhan xinh đẹp của Lý Ninh Ngọc liền hiện ra.

Nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng Lý Ninh Ngọc lại hôn lấy nàng, cạy mở khớp hàm ra, đem một vật gì đó nhét vào khoang miệng nàng.

Đầu lưỡi nàng liền phản ứng quấn lấy thế nhưng nó lại bị đầu lưỡi Lý Ninh Ngọc đoạt lại, sau đó đẩy sâu vào.
Tại thời khắc này, nàng nhìn sâu vào đôi mắt Lý Ninh Ngọc.

Ánh mắt thướt tha, tràn ngập nhiệt tình tối qua đã biết mất, thay vào đó là sự lãnh lẽo kết thành sông băng, cho dù nàng cố nhìn vẫn không thể nhìn thấy đáy.
Nàng bất lực, nuốt vật nhỏ trong miệng xuống.
Liền sau đó, thân thể bị đẩy ra, nàng từ trên lưng ngựa bị té xuống dưới nền đất lạnh lẽo.

Vậy mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y, chỉ thấy người nàng tâm tâm niệm niệm đã sớm yên ổn ngồi trên thân báo tuyết phóng đi, chừa lại cho nàng hình bóng bạch y bay phấp phới.
...Nếu như nàng quay đầu lại, cho ta nửa cái nhìn thôi cũng được, tất cả ta đều xem như không có gì xảy ra...
Trước khi bóng lưng của Lý Ninh Ngọc triệt để biến mất, Cố Hiểu Mộng đã nghĩ như vậy.
Bụng dưới truyền đến cơn đau kịch liệt, trái tim như bị người xé nát, Cố Hiểu Mộng cười một tràng lớn.
Điều này, nàng vốn phải nhận ra từ lâu rồi, phải không?.