-Được, hãy nhớ những gì hôm nay em nói. Tình cảm 6 năm nay em nỡ cắt đứt thì anh cũng chẳng còn gì để nói nữa.- Quốc Minh tức giận bỏ đi. Ngọc Minh ôm chặt đứa bé, môi cô mím lại nhìn theo bóng anh.
-Anh nghĩ là em đã đưa ra suy nghĩ không thấu đáo rồi.- Nhân vỗ vai cô.
-Em nên nghĩ kỹ đi. Đừng để lạc mất nhau thêm lần nữa.- Nghi thở dài.
-Mẹ Ngọc Minh!- Dương Trình lay tay Ngọc Minh.
-Chuyện gì thế con?- Ngọc Minh vội lau nước mắt rồi ngồi xuống hỏi cậu bé.
-Mẹ đừng khóc, mẹ khóc xấu lắm. Lúc nãy ba Minh la mẹ, mẹ có sợ không?- Cậu bé vuốt má cô.
-Mẹ không sao. Mẹ bình thường, không có gì hết.- Ngọc Minh mỉm cười.
-Ba Minh làm con sợ lắm luôn- Diệp Nhi chu miệng nói.
-Uhm mẹ cho ba đứa xem em bé nha!
-Dạ- Cả ba cùng đồng thanh.
Cô ngồi xuống sofa và cho mọi người xem mặt đứa bé. Đứa bé có đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, khôi ngô. Cậu nhóc nhìn từng người chẳng lo sợ rồi bật cười khanh khách.
Diệp Nhi, Dương Trình và Hiếu Nghĩa rất thích. Ba đứa cứ đưa tay nựng má cậu bé.
-Ngọc Minh!- Nghi gọi cô.
Ngọc Minh ngẩn mặt lên nhìn.
-Em ra đây, Nhân anh bế thằng bé đi!
Nhân gật đầu rồi lại bế thằng bé từ tay Ngọc Minh.
Ngọc Minh đứng dậy, cô cùng Nghi, Ngọc Anh và Khả Liên ra sau vườn.
-Em biết em vừa nói gì không?- Nghi hỏi cô.
-Em...em chỉ lỡ miệng nói thế thôi.- Cô ấp úng.
-Lỡ miệng? Vì sự lỡ miệng của em mà dẫn đến chuyện em và thằng Minh có thể chia tay nhau kìa.
-Mình, Khả Liên và chị Nghi đã có gia đình rồi nên mình hiểu rõ khi giận nhau khó chịu thế nào. Bây giờ cậu chẳng vui mà còn thấy rất khó chịu nữa đúng không?- Ngọc Anh nắm tay cô.
-Uhm, mình thấy rất khó chịu. Mình như đang ở ngã 3, không biết phải đi bên nào. Thằng bé rất đáng thương, nó đã mất mẹ cũng chẳng còn cha. Nhưng Quốc Minh lại là người quan trọng đối với mình, mình không thể đánh mất.- Ngọc Minh ôm đầu, hiện tại cô đang rất rối.
-À hay cậu thử thuyết phục anh Minh đi, biết đâu được thì sao!- Khả Liên đưa ra ý kiến.
-Đúng đó, nó thương em như thế chắc chắn nó sẽ đồng ý.- Nghi đồng tình.
-Nhưng anh ấy đã giận em, em không biết gặp anh ấy như thế nào nữa.
-Cậu lo gì, còn tụi mình mà- Ngọc Anh ôm cô.
-Cảm ơn mọi người.- Ngọc Minh mỉm cười.
...
Quốc Minh vào thẳng công ty. Vào phòng, anh khóa trái cửa lại rồi lại bàn làm việc.
Anh mở một số bản hợp đồng trên bàn ra xem. Nói thế thôi chứ anh cứ nhớ đến câu nói ấy của cô. Anh không nghĩ rằng, Ngọc Minh vì một đứa trẻ mà chẳng cần đến anh.
Anh mở laptop lên, hình ảnh của anh và cô hiện ra. Anh nhìn nụ cười thiên thần của cô rồi tự bật cười một mình.
-Tại sao em cứ thích chọc tức anh thế chứ?
Anh đưa tay chạm vào bên má của cô, tự nhiên tim anh thắt lại.
-Bây giờ em không cần anh nữa rồi!
...
Một tuần trôi qua, Ngọc Minh đang trên đường đến công ty của anh. Trong thời gian đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều và thường xuyên đến gặp anh. Nhưng đáp lại sự mong đợi của cô vẫn chỉ là câu nói: "Xin lỗi! Chủ tịch đã đi công tác!"
Ngọc Minh sẽ không bỏ cuộc đâu. Cô biết anh chẳng hề đi công tác gì hết. Cô chắc chắn một điều anh đang tránh mặt, không muốn gặp cô.
Ngọc Minh vào công ty, cô tức giận lướt qua không cần hỏi nhân viên như trước nữa. Cô bước lại thang máy, định bước vào thì Lan Anh kéo tay cô.
-Này, cô làm gì ở đây?
-Tôi làm gì thì cũng không liên quan đến cô.
-Nhưng tôi có quyền biết.
-Cô là ai?
-Tôi là thư ký riêng của chủ tịch.
-Vậy à? Nếu cô không tránh đường thì nên biết thân biết phận mà xin nghỉ việc đi!
Ngọc Minh đe dọa cô ta rồi vào thang máy.
Lan Anh cau mày, cô ta tức giận cắn môi.
-Cô không được lên đó.
Ngọc Minh bước ra, cô đang ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc. Cô tiến đến căn phòng cuối hành lang và mở bật cửa ra.
-Anh Minh!
Quốc Minh ngước mắt lên nhìn rồi lại tiếp tục với công việc.
-Em đến đây làm gì?
-Em đến để tìm anh.
Quốc Minh đứng dậy, anh bước lại đóng cửa và khóa trái nó.
-Em cần anh hả? Em cần anh đến mức phải đi tìm anh sao?- Anh bực tức.
-Nếu không cần đến anh thì em sẽ không đến đây đâu. Nếu không cần đến anh em cũng không phải cất công từng ngày một tìm cách xin lỗi anh.- Ngọc Minh bật khóc.
"Sao em lại khóc chứ?"
-Nếu em nói vậy thì em về đi, em xem trọng thằng bé hơn anh mà.
-Em nhớ anh!- Cô ôm chặt anh từ phía sau.- Em không thể mất anh, em cũng không thể bỏ rơi đứa bé đó được. Anh nghĩ đi! Nó sẽ sống như thế nào đây? Nó sẽ ra sao khi còn nhỏ như thế?
Anh gỡ tay cô ra rồi ôm cô vào lòng.
-Anh không muốn những thứ gì liên quan đến cô ấy xuất hiện trong cuộc sống riêng của chúng ta.
-Em biết, nhưng mẹ đứa bé có tội chứ nó không có tội gì hết anh à! Anh chấp nhận nó và xem nó như con của anh được không?
-Được, anh sẽ cố. Vì em, anh chấp nhận!
-Em cảm ơn anh, anh đừng giận em nữa nha!- Cô ôm chặt lấy anh.
-Anh không giận em đâu...vì em là cả thế giới của anh!
...
Ngọc Minh tiến vào lễ đường. Cô khoác lên người bộ soiree trắng đính đầy hạt lấp lánh, trên tay cô còn cầm theo đóa hồng đỏ thắm.
-Lý Quốc Minh, con có đồng ý Đào Ngọc Minh là vợ hợp pháp của con không? Con sẽ bên cạnh cô ấy cho dù nghèo khó, bệnh tật khổ đau?
-Con đồng ý!
-Đào Ngọc Minh, con có đồng ý Lý Quốc Minh là chồng hợp pháp của con không? Con sẽ bên cạnh anh ấy cho dù nghèo khó, bệnh tật khổ đau?
-Con đồng ý!
Quốc Minh mỉm cười, anh nhẹ hôn lên môi cô. Anh đã đóng dấu cô mãi mãi là của anh.
Hiếu Nhân, Khắc Huy và Ngọc Ký nhanh tay che mắt 3 đứa nhỏ lại. Còn phía bên đây, bà Nhung bế đứa bé trên tay, bà quay sang mỉm cười với ông Hào và ông Nhất Phàm.
Ngọc Minh tung đóa hoa lên, tay cô nắm chặt lấy tay anh.
Có hai người từ ngoài đi vào, cùng lúc người con trai đã chụp được liền giơ lên vào nói.
-Thì ra sắp đến lúc tôi cưới vợ rồi!
-Ơ...Sĩ Thành!
Ngọc Minh chạy đến phía cậu.
-Đây là ai thế?- Cô nhìn người con gái tóc vàng đang tay trong tay với cậu.
-Đây Seollah bạn gái mình. Chúng mình quen nhau được 2 năm rồi.
-Vậy sao? Chúc mừng cậu! Còn đây chắc cậu đã biết, ông xã mình.- Ngọc Minh ôm cánh tay của Quốc Minh.
-Còn anh nữa này.- Ở ngoài, Ngọc Thiện cũng nắm tay một cô gái đi vào.
-Anh hai- Ngọc Minh chạy đến ôm anh.
-Chúc em hạnh phúc, em gái!- Anh buông cô ra.- Đây là bạn gái anh, cũng là chị dâu tương lai của em Phương Thảo.
-Chào chị, đây là ông xã em, Quốc Minh.
-Hạnh phúc nha!- Phương Thảo ôm cô.
-Thôi, bây giờ ta phải tính chuyện quan trọng đi chứ!- Bà Nhung tươi cười.
-Mẹ, để Bảo Nam con chăm sóc tối nay cho.- Khả Liên nháy mắt.
-À à tránh làm phiền đôi trẻ.
Ngọc Minh ngượng chín mặt, tay cô xiếc chặt tay của Quốc Minh.
-Bà xã à, làm gì em phải ngượng như thế?- Quốc Minh bật cười, anh cúi người nhìn mặt cô.
Tất cả mọi người ở lễ đường cười rộ lên làm Ngọc Minh càng thêm ngượng.
...
Ngọc Minh vào phòng, tuy hôm nay rất vui nhưng cô lại thấy mệt lả người.
Cô vừa vệ sinh cá nhân xong thì thả người xuống, một cảm giác thật dễ chịu.
Cô chợt bật người dậy nhìn xung quanh, không biết Quốc Minh đã đi đâu rồi nữa.
Cô ra khỏi phòng xuống nhà dưới tìm anh.
-Quốc Minh! Anh đâu rồi?
-Em tìm anh à?- Anh ôm cô từ phía sau.
-Anh đi đâu vậy? Để em tìm anh nãy giờ.
-Anh xong việc rồi, bây giờ...thì đến việc của chúng ta.
Anh bế sốc cô lên và tiến về phòng.
-Anh thả em xuống đi.
-Không hôm nay em là nữ hoàng.
-Thôi mà, buông em ra đi!- Cô giãy giụa.
-Được, nhưng không phải là lúc này.
Anh hôn vào môi cô và thả cô xuống giường.
Ngọc Minh ghì chặt vai anh. Cô nhẹ nhàng chìm vào nụ hôn ngọt ngào của anh.
Quốc Minh hôn lên trán, chóp mũi và cắn nhẹ vào vành tai của cô.
Ngọc Minh rùn mình, cô nhẹ kêu lên.
-Um...
Anh mỉm cười và hôn vào môi cô. Ngọc Minh chỉ biết nằm im, không thể cục cựa. Chính cô cũng không biết chiếc váy ngủ đã bị anh vức xuống sàn từ lúc nào.
Tối đêm ấy, trong ánh đèn vàng mờ ảo. Có hai người đã là của nhau...