*Xoảng*
Chiếc ly thủy tinh trên tay Ngọc Minh rơi xuống đất. Cô ngã quỵ xuống chân cầu thang. Khả Liên nghe thấy tiếng động thì liền chạy đến.
-Ngọc Minh, cậu không sao chứ?
-Khả Liên, cậu nói mình biết đi! Cậu vừa nói gì? Mình không nghe nhầm chứ?- Môi cô run run, đôi tay dần chuyển sang lạnh ngắt.
-Nói...nói gì chứ? Không có chuyện gì đâu.- Khả Liên nắm chặt tay cô.
-Cậu nói dối, mình đã nghe, mình hỏi cậu...nó có phải là thật không?- Nước mắt của cô bất giác chảy dài xuống, giàn ra hai bên.
Khả Liên mím môi, không biết phải nói như thế nào. Nhóm Nhân cùng lại gần cô, ai,cũng nhìn Ngọc Minh bằng ánh mắt thương xót.
Ngọc Minh chạy đến lay tay Nghi, cô đang rất cần câu trả lời.
-Chị Nghi, chị trả lời em đi. Có phải anh Minh sẽ cưới Khả Linh không?
-Chị xin lỗi, chị không làm được gì cho em hết. "Chị không thể nói cho em biết được."
-Mọi người ai cũng dấu em, ai cũng lừa gạt em hết. Dối trá, tất cả đều là dối trá.- Ngọc Minh hét lên rồi chạy thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại.
Mọi người định chạy theo cô nhưng Ngọc Ký đã ngăn lại.
-Cứ để Minh Minh yên đi.
-Được rồi, chúng ta nên mua gì đó bồi bổ cho con bé. Ngọc Anh, Huy, Nhân chúng ta đi thôi.- Nghi vừa nói vừa liếc nhìn Ngọc Ký và Khả Liên.
-Ờ ờ đi thôi- Nhân nhanh chóng kéo Nghi đi.
Ngọc Anh và Huy hiểu ý nên cũng chuồn mất tiêu.
Ngọc Ký nhìn Khả Liên, anh bước đến nắm lấy tay cô.
-Anh xin lỗi em, anh đã khiến em phải bận tâm. Lỗi lớn nhất của anh là dấu em.
-Anh không có lỗi, nhưng khi làm vậy anh nên nói trước với em chứ. Anh biết em đã đau lòng như thế nào không? Anh biết khi anh bỏ rơi Ngọc Minh em hận anh đến mức nào không?- Khả Liên òa khóc, cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
-Anh xin lỗi em, xin lỗi em, Khả Liên.
-Hôm đó em đánh anh đau không?- Cô đưa tay áp vào má anh.
-Đau...rất đau...nhưng không phải đau ở đó...mà đau ở đây.- Anh chỉ tay vào tim mình.
Tay cô nắm chặt tay anh, cô cảm thấy rất có lỗi với anh.
Anh vòng tay ra phía sau ôm chặt cô vào lòng. Anh sẽ không bao giờ để mất cô thêm lần nào nữa đâu, anh sẽ luôn giữ cô ở bên mình.
...
-Anh bộ này được không?
Khả Linh vừa từ phòng thử đồ bước ra. Ả mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi. Đính đầy hạt kim tuyến lấp lánh, trên đầu mang một chiếc vương miện đính rất nhiều hạt kim cương lớn nhỏ.
-Đẹp, rất đẹp!- Quốc Minh mỉm cười.
Anh cũng trong bộ âu phục trắng, túi áo cài thêm một bông hồng đỏ.
-Mình qua chụp hình thôi anh!- Ả kéo tay anh đi.
Anh theo ả đến bối cảnh trong studio để chụp ảnh cưới. Nhân viên đưa cho ả một đóa hồng đỏ. Ả nhìn cô nhân viên thì thấy cô ấy đang nhìn Quốc Minh chằm chằm, ả mỉm cười rồi khẽ nói với cô ấy.
-Hình như cô quên đã có cô dâu rồi và anh ấy là chú rể của tôi.
Cô nhân viên nghe xong liền thu ánh mắt đó lại rồi ra khỏi nơi này.
Khả Linh cười thật tươi với anh rồi cùng anh ra chụp ảnh.
-Rồi cô dâu cười tươi hơn xíu nữa nha.- Người thợ chụp ảnh nói với Khả Linh.
-Chú rể nên ngồi xác hơn nữa...
-Chú rể nâng cằm cô dâu lên, đúng rồi...
-Cô dâu ngồi ở đó đi, chú rể ôm từ sau nha...
Sau một thời gian chụp ảnh, dù không dài nhưng làm cho anh cảm thấy rất đuối sức. Có lẽ do không quen khi vừa đứng lâu vừa phải tạo dáng.
-Anh thay đồ đi, còn phải chụp nhiều lắm đó.- Khả Linh đưa cho anh chai nước suối.
-Còn nữa à?- Anh cau mày.
-Còn chứ.
Anh thở dài rồi đứng dậy. Quốc Minh định vào phòng thử đồ nhưng đầu anh lại đau nhức.
Anh ngồi bệch xuống sofa rồi ôm lấy đầu.
-Anh có sao không? Thuốc đây nè- Khả Linh đưa hai viên thuốc cho anh.
Quốc Minh nhận lấy và uống. Khả Linh cau mày, tại sao Quốc Minh dạo này rất ít dùng thuốc? Đau đầu lại càng ít hơn và trong khi ngủ hay gọi tên Ngọc Minh. Có lẽ nào...
-Không...không đâu...- Khả Linh lắc đầu, lẩm bẩm.
-Em nói gì thế?- Quốc Minh hỏi ả.
-Không có gì đâu. Anh vào thay đồ đi rồi mình chụp tiếp.- Ả hối anh.
Anh mỉm cười rồi vào phòng thay đồ.
...
Ngọc Minh co ro ở trên giường. Cô không thể tin nổi Quốc Minh bỏ mặc cô để cưới Khả Linh. Cô nên làm gì đây? Nên níu tay anh lại hay mãi mãi buông xuôi để anh bước tiếp?
-Trịnh Khả Linh, tôi đã làm gì sai với cô? Tôi đã làm gì mà cô phải trả thù tôi như thế? Cô thừa biết, Quốc Minh một trong những người quan trọng nhất của tôi mà... Tôi nên làm sao để vừa lòng cô đây?
Ngọc Minh khóc nấc lên, cô rất nhớ anh. Tại sao nhất quyết bắt cô phải xa anh? Chẳng phải thời gian qua anh và cô đã rất hạnh phúc sao? Ai là người bước đến và đạp đổ nó. Là Trịnh Khả Linh, chỉ có Trịnh Khả Linh thôi.
*Tiin*
Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Khả Liên vang lên. Ngọc Minh nhìn về phía bàn, có lẽ Khả Liên đã để quen nó ở đây.
Cô mở màn hình lên, là số của Sĩ Thành. Cô liền mở tin nhắn xem.
"Khả Liên, có lẽ 3 ngày nữa mình sẽ ra sân bay rồi. Mình sẽ rời khỏi nơi này và sống một cuộc sống mới tại Mĩ. Cậu chăm sóc Ngọc Minh giúp mình, nói với cậu ấy 'mình yêu cậu ấy nhiều lắm'. Tạm biệt cậu"
Ngọc Minh thả lỏng tay, những chuyện đau lòng sao cứ dồn dập đến với cô. Hết Quốc Minh rồi lại đến Sĩ Thành. Chẳng phải cậu đã hứa sẽ là người bạn tốt nhất của cô sao?
Ngọc Minh hội ấn số của cậu rồi gọi.
"Mình nghe đây Khả Liên"
"Sĩ Thành, cậu đang ở đâu? Sao cậu lại đi nước ngoài?"
"..."
Bên kia dường như nhận ra giọng của cô liền ngắt máy.
Ngọc Minh cau mày, cô lấy điện thoại của mình gọi cho cậu. Điều cô nghe được là những tiếng "tút" dài ở bên kia. Cô gọi lại hai ba lần đều không một ai bắt máy.
Cô bất lực thả người xuống giường. Cô cảm thấy rất rối, hiện tại cô chẳng biết nên làm thế nào.
Khả Liên mở cửa, cùng với Ngọc Ký đi vào. Vừa thấy Ngọc Minh, ngay tức khắc anh nhào đến ôm cô.
-Minh Minh!
-Anh...anh ba...
-Cho anh ba xin lỗi, anh ba đã dấu em- Anh xiếc chặt vòng tay hơn.
-Em không sao. Anh ba như thế nào rồi, sao thấy anh ba ốm hơn vậy?- Cô buông anh ra rồi săm soi.
-Anh vẫn ổn, em yên tâm.
Cô gật đầu, ánh mắt cô hướng về Khả Liên. Cô bước đến trước Khả Liên khẽ hỏi.
-Cậu có giấu mình chuyện gì không?
-Sao cậu hỏi vậy?- Khả Liên giật mình.
-Trả lời mình đi!
-Ơ...không.- Khả Liên ấp úng.
-Vậy cậu trả lời đi: Sĩ Thành sẽ đi đâu?
-Mình...mình không biết!
-Thật?
Khả Liên gật gật đầu.
-Vậy tin nhắn này là sao?- Cô đưa tin nhắn của Sĩ Thành cho Khả Liên xem.
Khả Liên trừng mắt rồi nhìn Ngọc Minh.
-Cậu nói đi, cậu ấy sẽ đi đâu?- Ngọc Minh hét lên.
-Cậu ấy...đi du học...