-Cậu đừng trông mong ở mình nữa. Xin lỗi, người mình yêu là Quốc Minh và mình cũng chưa bao giờ nói yêu-cậu...
Ngọc Minh nhẹ nói, cô không dám nhìn cậu. Cô sợ, cô sợ mình sẽ không kìm nén được cảm xúc khi thấy vẻ mặt của cậu.
Sĩ Thành cười nhạt, cậu cũng biết cô chẳng bao giờ là của cậu đâu. Giữa cô và cậu mãi mãi chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi.
-Mình hiểu, mình cũng biết rất rõ chứ.
Ngọc Minh nằm xuống, cô trùm chăn kín cả người.
-Mình cần không gian yên tĩnh.
-Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Mình và Sĩ Thành sẽ ra ngoài.- Khả Liên nói rồi kéo cậu đi.
Ngọc Minh im lặng, chìm vào suy nghĩ riêng của mình.
Khả Liên cùng Sĩ Thành xuống phòng khách, cô nhìn cậu và nói.
-Cậu yên tâm đi, chắc Ngọc Minh chưa hết bệnh hẳn. Tâm lý của cậu ấy còn ám ảnh nên không kiểm soát được suy nghĩ mới nói như thế thôi.
-Không phải đâu, mình biết Ngọc Minh đã khỏi. Giữa cậu ấy và mình chỉ tồn tại tình bạn bình thường nếu có hơn thì cũng chỉ là bạn thân. Trong tim cậu ấy cũng chưa bao giờ có vị trí cho mình.- Cậu cười nhạt.
-Mình không biết phải nói như thế nào đây, mình chỉ muốn Ngọc Minh lại như trước kia. Chẳng còn nỗi đau nào theo cậu ấy hết. Số của cậu ấy đã quá khổ rồi.- Ánh mắt của Khả Liên ánh lên những tia thương xót.
-Mình sẽ bước đi để mọi chuyện có thể được giải quyết hết!
-Cậu định đi đâu?
-Mình sẽ đi du học...vào tuần sau...
...
*Kít*
Tiếng xe thắng gấp gáp trong sân biệt thự của Quốc Minh. Người đàn ông lịch lãm bước ra, vội vã vào nhà với gương mặt thật khó coi.
Quốc Minh cùng Khả Linh ngồi ở Sofa. Vừa thấy ông vào anh liền không khỏi ngạc nhiên.
-Ba! Sao ba về không nói trước để con ra đón.
-Không cần- Ông Nhất Phàm quoắt mắt lườm Khả Linh.
Khả Linh vừa thấy ánh mắt đó thì run cằm cặp, ả lắp bắp chào ông.
-Con...chào bác...
Ông không đếm xỉa đến ả, chỉ ngồi xuống sofa rồi hỏi Quốc Minh.
-Con gọi ta về có gì không?
-Trước hết ba uống một ít nước đi song con sẽ thưa chuyện với ba.
Ông thở hắt ra rồi uống nước.
-Chuyện gì?
-Con...muốn kết hôn với Khả Linh.
Ông Nhất Phàm liền trừng mắt. Sắc thái của ông càng xấu đi.
-Con có biết mình vừa nói gì không?
-Con biết chứ ba.
-Đúng là điều điên rồ nhất ta từng nghe, con chưa đủ tuổi và theo gia quy con phải tiếp quản công ty rồi muốn làm gì thì làm. Muốn kết hôn ít nhất cũng phải 3 năm nữa.- Ông tức giận mắng anh.
-Nhưng con muốn cưới Khả Linh ngay bây giờ. Cưới rồi sau này quản lý công ty cũng được mà ba.
-Ba không đồng ý. Còn Ngọc Minh con bỏ ở đâu? Chẳng phải con nói Ngọc Minh là người cuối cùng ở bên con sao? Con cũng hứa sẽ sau khi tiếp quản công ty sẽ cưới Ngọc Minh mà? Con đã đưa Ngọc Minh đến nơi của mẹ con luôn rồi mà. Sao bây giờ con lại muốn kết hôn với một cô gái khác?
-Con chỉ muốn cưới Khả Linh còn cô Ngọc Minh đó ba đừng nhắc trước mặt con.
-Con muốn cưới sớm?- Ông nghiến răng.
-Dạ!- Anh gật đầu.
-Được theo quy tắc từ trước đến giờ thì con phải quỳ đúng ba ngày ba đêm và chấp nhận trong hôn lễ đó không có sự chứng kiến của-nhà-trai.- Ông nói rồi quay lưng bỏ lên phòng.
-Con chắc chắn sẽ theo đúng lời của ba, đúng với quy tắc của dòng họ Lý.- Anh nói vọng theo.
Khả Linh đảo mắt liên tục, ả định sẽ tính toán điều gì nữa đây.
Quốc Minh bước ra ngoài, ả vội gọi theo anh.
-Anh đi đâu vậy?
-Làm theo lời ba.
Anh trả lời, không quay đầu lại nhìn. Ả đưa đầu nhìn ra sân thì thấy Quốc Minh quỳ gối, mắt dán chặt vào phòng riêng của ông Nhất Phàm.
Khả Linh hiểu ra vấn đề liền nhếch môi. Không ngờ vì ả mà anh chấp nhận điều kiện đó.
Khả Linh lên lầu, ả bước đến phòng riêng của ông Nhất Phàm. Tự nhiên sau lưng ả thấy lạnh buốt, hai bên gáy giật giật như mới vừa gặp ma. Tay ả run run đưa lên gõ cửa.
*cốc...cốc*
-Ai?- Tiếng của ông vọng ra.
-Là con...Khả Linh.
-Vào đi.
Khả Linh mở cửa vào trong. Điều ả cảm thấy là căn phòng này còn ghê rợn hơn phòng của Quốc Minh nhiều, màu đen huyền bí che phủ khắp nơi. Từ đồ vật, vách tường cho đến trần nhà.
-Có chuyện gì sao?
Khả Linh lấy lại tin thần, ả cố nén đi sự run sợ của mình.
-Con muốn nói với bác một việc.
Ông Nhất Phàm liếc mắt nhìn thẳng vào mặt ả. Khả Linh vươn mặt lên và khẽ nhếch môi.
-Chắc bác chưa biết gì? Con trai của bác đã mất trí nhớ. Bác sĩ đưa thuốc cho anh ấy là thuốc giảm đau đầu nhưng thật không may...chậc...chậc...- Ả tặc lưỡi.
-Không may gì?- Ông thốt ra giọng lạnh hơn băng.
-Thật không may con đã lấy nhầm thuốc. Haha, càng không may hơn nữa là trong thuốc đó lại có chất gây nghiện...
-Ý cô là ma túy?- Ông trừng mắt.
-Không không không, chất đó chỉ làm anh ấy thêm đau đầu nhất định phải dùng đến thuốc. Giả sử nếu không có thuốc thì sao nhỉ? Chắc anh ấy phải bán mạng luôn đấy.- Khả Linh thong thả nói.
-Cô muốn gì?
-Con chỉ muốn bây giờ bác bảo anh Minh vào nhà đi, trong ngày cưới bác cũng phải đến và chấp nhận con là con dâu.
-Cô lấy quyền gì bắt tôi phải như thế?
-Bác suy nghĩ đi! Đằng nào cũng mất con trai của mình. Không cho cưới thì anh ấy sẽ theo con hoặc con rời xa anh ấy. Và thuốc chỉ mỗi mình con có mà thôi.
-Cô nên nhớ kỹ, tôi! Lý Nhất Phàm chứ không phải một đứa con nít cho cô xỏ mũi.
-À vậy là bác muốn con trai độc nhất của mình phải chết.
-Tôi không muốn nói nhiều. Mời cô ra ngoài cho.
-Được thôi.- Khả Linh nghiến răng rồi ra ngoài.
Trước khi đi ả còn để lại cho ông một câu.
-Đừng hối hận!
...
Nghi ở trong phòng thí nghiệm suốt 2 ngày. Cô biết trong thuốc đó có vấn đề nên hiện tại cô đang điều chế ra một loại thuốc mạnh hơn để áp chất nghiện đi.
Nghi đưa tay lên xoa xoa thái dương, đã 2 ngày không chợp mắt làm cô mệt lã người.
Nhân mở cửa đi vào, trên tay anh cầm theo ly trà xanh. Anh bước đến đặt lên bàn và ôm cô từ phía sau.
-Chưa xong sao?
-Vẫn chưa, còn khoảng 2 giờ nữa mới thành viên được. À anh vào bếp lấy cho em chai siro đỏ đi!
-Để làm gì?- Anh cau mày.
-Thuốc của Khả Linh màu đỏ thì tất nhiên phải làm cho giống rồi.
-Khỏi nói có đem cho này.- Nhân lấy chai siro từ phía sau.
-Có anh hiểu em thôi! Đây, phụ em đi. mở nắp ra rồi cho siro vào.
-Uhm...
Nhân làm theo lời Nghi cho hết siro vào trong lọ thủy tinh lớn.
-Được rồi ra ngoài thôi. 2 giờ sau anh vào và đổ nó ra khuôn nha. Em phải chợp mắt một tí đây.
-Ủa như đổ bánh á?- Nhân hỏi ngây ngô.
-Tương tự thế nhưng anh phải làm khéo hơn vì khuôn và vỉ thuốc nhỏ lắm.
-Uhm để anh thử nếu không được thì anh sẽ kêu em.
-Uhm em đi đây.
Nghi nói rồi bỏ về phòng ngủ một giấc. Nhân cũng 2 ngày thức trắng với cô rồi chứ ít gì. Anh nhìn ly trà xanh, lúc nãy quên bảo cô uống cho đỡ mệt. Anh đưa tay lên che miệng, ngáp một cái thật dài rồi gục xuống bàn lúc nào không hay.
...6.00 p.m...
Nghi bật dậy, vươn vai thật cao rồi vào vệ sinh cá nhân. Không lâu sau Nghi trở ra, cô nhanh chóng xuống phòng thí nghiệm. Nghi mở cửa vào, vừa vào trong Nghi thấy Nhân nằm gục xuống bàn ngủ.
-Ấy chết...dặn 2 giờ sau lấy ra mà giờ lố 2 giờ luôn rồi.
Nghi chạy lại mở nắp ra.
-Còn 1/3 à sao đây...
Nghi đổ chất lỏng màu đỏ ra khuôn chờ cho nó đông đặc lại. Sau khi xong, Nghi nhìn Nhân. Vừa giận nhưng lại vừa thương, cô lại giá lấy chiếc áo blouse khoác cho anh.
Nhân giật mình tĩnh dậy, anh đưa tay dụi dụi mắt. Nghi nhìn thấy liền phì cười.
-Em dậy rồi á? Á thuốc...
-Xong rồi, em nói anh xem chừng 2 giờ vậy mà anh xem đến tận 4 giờ đúng là có tâm.- Nghi lườm anh.
-Ây...xin lỗi mà tại anh ngủ quên.
-Thôi chờ thuốc đặc rồi anh lấy lọ em để ở hộc bàn đó bỏ thuốc vào nha!
-Em đi đâu nữa à?- Anh kéo tay cô lại.
-Thưa, em đi nấu gì đó ăn.
Anh mỉm cười buông tay cô ra.
-Nhất định anh sẽ xem chừng cẩn thận.
...
Nghi, Nhân, Ngọc Anh, Khắc Huy vả Ngọc Ký đến nhà Quốc Minh. Nghi và Ngọc Anh đi sau, vừa đi cô vừa nói kế hoạch cho Ngọc Anh biết.
-Em phải để ý, lúc cô ta lơ là thì nhanh chóng tráo thuốc. Nếu thành công thì sẽ giúp được Quốc Minh rất nhiều.
-Được rồi em sẽ làm được.- Ngọc Anh lấy lọ thuốc trong tay Nghi.
Cả nhóm vào trong, vừa tới sân thì họ thấy Quốc Minh đang quỳ trong sân còn Khả Linh thì ở bến nói gì đó với anh.
Cả nhóm nhìn nhau rồi kéo lại gần Quốc Minh.
-Anh đứng lên vào nhà đi, anh quỳ từ sáng đến bây giờ rồi đó.- Khả Linh lay vai anh.
-Không em vào trong đi.
-Quốc Minh!- Nhân gọi anh.
-Sao mày lại quỳ? Đứng dậy đi.- Nghi đỡ anh dậy.
-Tao nói rồi, tao không đứng!- Anh kiên quyết.
-Đứng dậy đi, sao mày cố chấp quá vậy.- Huy lên tiếng.
-Ừ đứng dậy đi có gì thì nói rồi giải quyết- Ngọc Ký đưa tay ra trước mặt anh.
Quốc Minh lưỡng lự rồi đặt tay lên tay Ngọc Ký. Anh vừa định đứng dậy thì một giọng nói vang lên.
-Quỳ xuống...