Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 65: Nỗi giận đáng sợ... quên anh đi!




Ngọc Minh lang thang trên đường phố, không biết trời tối như thế này rồi mà Sĩ Thành còn gọi cô ra làm gì nữa. Lạnh chết mất thôi! Ngọc Minh ôm lấy vai mình, cả thân người cô run lên bần bật. -Ngọc Minh- Sĩ Thành từ phía xa chạy đến.

-Chào cậu, Sĩ Thành.

-Cậu lạnh sao?- Cậu nhanh chóng cởi áo khoác, khoác cho cô.

-Không cần đâu- Cô từ chối.

-Cậu cứ để yên như thế đi.- Sĩ Thành cau mày nhìn cô.

-Thôi! Tìm nơi nào nói chuyện đi, chứ đứng ở đây một hồi hai đứa mình chết cóng mất.

-Cũng được- Cậu mỉm cười.

Cả hai đi dọc theo vỉa hè. Dưới lòng đường, xe cộ qua lại tấp nập. Cô và cậu vừa đi vừa đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.

Cách đó không xa, chiếc Jaguars dừng lại. Người trong xe nhìn về phía hai người họ. Nãy giờ anh nhọc công tìm cô khắp nơi thì ra là cô đang ở bên người con trai khác. Nhìn hai người họ như thế anh chắc chắn rằng người cô bảo thích hôm đó có lẽ là cậu ta.

Anh không thấy cô ở trong phòng, liền mặc cho trời rét buốt mà tìm cô. Cứ nghĩ cô sẽ đi lạc nhưng nào ngờ. Thì ra là đi hẹn hò. Khẽ nhếch môi rồi anh cho xe chạy vụt qua họ.

Chiếc Jaguars vụt qua để lại làn gió lạnh buốt, Ngọc Minh run lên. Cô lấy hai tay mình xoa xoa vào nhau rồi áp lên mặt.

-Cậu biết lạnh như vậy thì ra ngoài sao không mặc áo khoác vào?- Sĩ Thành lo lắng cho cô.

-Không sao đâu!- Cô lắc đầu- A! Có quán nước kìa, mình vào đó đi.

-Uhm.

Cậu đến trước mở cửa cho cô, hai người họ cùng vào trong. Trong đây khá ấm, đủ để xoa dịu đi cơn lạnh cô vừa hưởng được. Cô cởi áo khoác trả lại cho cậu.

Người phục vụ bước đến đưa cho cô chiếc menu. Ngọc Minh mở ra xem rồi hỏi Sĩ Thành.

-Cậu uống gì vậy?

-Cậu uống gì thì mình uống đó- Cậu mỉm cười ấm áp.

Cô bật cười rồi nói với người phục vụ.

-Chị cho em hai cốc cacao nóng ạ.

-Quý khách thông cảm chờ trong giây lát.

Người phục vụ quay vào bên trong.

-Cậu như thế nào rồi, còn buồn không?- Sĩ Thành hỏi cô.

-Cũng bình thường thôi, không có gì phải đáng lo cả- Cô cười nhạt.

-Cậu còn liên lạc với Danny à không...Quốc Minh chứ?- Cậu ngập ngừng.

-Hiện tại mình đang làm y tá riêng chăm sóc cho anh ấy.

-Sao lại thế?

-Mình không biết nhưng anh Minh muốn mình làm việc đó.

-Ngọc Minh này!

Cậu vươn đôi tay ấm áp của mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

-Cậu cho mình một cơ hội được không?

Ngọc Minh giật mình, cô vội rút tay ra khỏi tay cậu.

-Cậu nói lung tung gì thế?

-Hiện tại Quốc Minh chẳng còn nhớ ra cậu nữa vậy thì hà cớ gì cậu lại ôm chặt hi vọng mỏng manh đó chứ?

-Mình biết, mình không cần anh ấy phải nhớ ra mình là ai. Không cần anh ấy quan tâm mình như trước. Mình chỉ cần nhìn thấy anh ấy hạnh phúc, bình an thế là đủ rồi...

...

Quốc Minh vào nhà, anh thả người xuống sofa. Không hiểu sao cứ nhìn Ngọc Minh đi với người con trai khác là anh thấy chẳng vui, trong lòng cứ bứt rứt mãi. Anh không muốn cô đi với bất kỳ ai hết. Nhưng hiện tại cô và anh như hai người xa lạ, chỉ có quan hệ bệnh nhân và y tá riêng. Liệu khi anh khỏi bệnh thì cô có rời bỏ anh không? Anh không muốn nghĩ, anh không muốn nghĩ đến ngày đó.

Anh ích kỷ lắm, mặc dù nhiều lần anh dặn lòng: nhất quyết không được có tình cảm với cô nhưng anh lại không làm được. Mỗi lần nhìn thấy cô thì trong anh lại có một thứ cảm xúc khó tả. Thứ cảm xúc này anh chưa từng có với một ai ngay cả Trịnh-Khả-Linh.

Anh bức bối quay trở về phòng. Thật tình nếu vừa nãy anh không kiểm soát suy nghĩ của mình thì có lẽ anh sẽ phóng ngay ra đó đánh cho tên kia một trận.

Anh thả người xuống giường và trùm chăn kín mít cả người.

Ngọc Minh trở về, cô vừa muốn giữ tình bạn của cô và Sĩ Thành vừa muốn tránh mặt cậu. Bây giờ cô phải làm gì đây. Cô không nên gieo thêm hi vọng cho cậu nữa, có lẽ cô phải nói chuyện thật rõ ràng với cậu.

Ngọc Minh mở cửa phòng anh. Cô bước vào nhìn xung quanh, cô biết chắc giờ này anh chưa ngủ đâu.

-Em về rồi đây!

Nghe thấy tiếng cô, anh liền bật dậy.

-Cô vừa đi đâu về?

-Em chỉ đi dạo với một người bạn thôi.

-Bạn? Ừ thì là bạn! Bạn bè có cần phải thân thiết với nhau như thế không? Bạn bè có cần đùa giỡn vui vẻ với nhau ngay chốn thanh thiên bạch nhật như thế không?- Anh quát lên.

-Bạn bè cũng chẳng được đùa giỡn với nhau à? Sao anh vô lý quá vậy?

-Vô lý? Nhưng đó là một người con trai. Tôi không quan tâm em đi với ai điều tôi chẳng hài lòng là em đi mà đã xin phép tôi chưa?

Anh xuống giường và đi đến trước mặt cô.

Ngọc Minh nhìn anh, hai mắt cô bắt đầu ngấn lệ.

-Em có chân thì em tự đi và đôi chân này là của em, anh lấy quyền gì cấm đoán em chứ?

-Tôi lấy quyền là bệnh nhân của em. Em là y tá mà bỏ đi như thế à? Nhỡ trong lúc đó tôi có chuyện gì thì sao?

Ngọc Minh im bặt, anh nói đúng. Trong lúc cô không có ở đây, anh mà có chuyện gì chắc cô chẳng sống nổi nữa đâu.

-Bắt đầu từ hôm nay, em chỉ được quanh quẩn trong phòng này. Tới bữa thì sẽ có người đem lên. Em chỉ được bước ra khỏi đây khi có sự cho phép của tôi. Nhớ, em không bao giờ thoát được khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.

Quốc Minh ra ngoài, anh đóng sầm cửa lại. Ngọc Minh ngã quỵ xuống, anh chưa bao giờ như thế hết, anh chưa bao giờ nặng lời với cô như vừa rồi. Anh đã thay đổi, về tính cách, về mọi mặt.

Ngọc Minh ngồi co ro ở góc tường, trên chiếc giường nhỏ kế bên giường của anh. Cô cứ suy nghĩ mãi, tại sao anh lại khác trước như thế chứ?

Anh trở vào phòng, điều đầu tiên anh muốn nhìn thấy là cô đang làm gì. Anh bước đến ngồi xuống kế bên cô. Ngọc Minh run sợ, về cả tinh thần và trí óc. Cô càng nép người sát vào vách tường lạnh lẽo.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào má cô, khẽ lau đi hai hàng nước mắt cứ chảy dài chẳng biết điểm dừng.

-Sao em lại khóc?

Ngọc Minh rùn mình, tay cô run run yếu ớt đẩy tay anh ra.

-Trả lời tôi đi.

-Anh không phải là Quốc Minh em từng biết. Anh Minh lúc trước không cấm đoán em, anh ấy luôn ủng hộ em dù anh ấy không muốn. Anh ấy luôn dỗ dành em những khi em giận lẫy và cho phép em đi cùng với một người khác vì anh ấy biết em xem họ là bạn bình thường không hơn không kém. Nhưng anh lại khác. Hôm nay anh cấm em ra khỏi đây, anh trở nên đáng sợ khi mắng em. Đặc biệt anh còn quát thẳng vào em. Em sợ...em sợ lắm anh biết không?- Ngọc Minh càng khóc to hơn.

Tim anh đau nhói anh kéo cô ôm chặt vào lòng mình.

-Tôi chẳng phải Quốc Minh em từng biết và càng không phải người em cần. Tôi là Quốc Minh của hiện tại và tương lai. Em quên nó đi. Nó chẳng mang đến cho em được gì đâu, nó đã chết trong tôi rồi.

Anh buông cô ra rồi trở về giường của mình. Ngọc Minh ngồi đó, chỉ với ba từ "quên anh đi" thì chấm dứt tất nhiên sao? Cô sẽ giữ khoảng cách. Từ nay cô sẽ giữ khoảng cách giữa anh và cô. Không để cho cả hai phải bận lòng nữa...