Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 56: Anh trai rắc rối




*7.00 p.m*

Trong phòng V.I.P của nhà hàng XX, ông Hào, bà Nhung và Ngọc Ký ngồi trên một chiếc bàn lớn. Phía cửa, Quốc Minh và Ngọc Minh bước vào. Anh cúi người chào ông bà.

-Ba cháu và anh Quốc Khang vừa xuống máy bay, chốc sau sẽ đến ngay ạ.

-Uhm con với Minh Minh ngồi đi- Bà Nhung mỉm cười đưa tay về hai chiếc ghế kế bên Ngọc Ký.

Anh và Ngọc Minh ngồi xuống, lấy vài tờ khăn giấy thấm mồ hôi trên trán cô. Ba người kia lắc đầu nhìn hai người họ, ông Hào trêu chọc nói.

-Con gái mình sướng ghê đó bà, hay bà đưa trán để tôi xem có mồ hôi không mà còn lau.

-Ba...- Ngọc Minh mặt ửng đỏ nhìn ông. Ngượng chết đi được.

-Chắc phải học Quốc Minh để con còn về chăm sóc cho Khả Liên nữa. Đúng không mẹ.- Anh cười mỉm nhìn bà Nhung.

-Hai cha con chỉ được cái chọc người khác thôi.- Bà Nhung bênh vực Ngọc Minh nhưng trong đó lại có một ẩn ý khác.

-Ba mẹ nói thật đúng- Quốc Minh mỉm cười.

-Ai là ba mẹ của anh?- Ngọc Minh cau mày.

-Tất nhiên anh là con rể của ba mẹ em.

-Ai cho chứ?

-Vậy cho con hỏi ba mẹ có nhận đứa con rể này không?- Anh quay sang hỏi ông Hào và bà Nhung.

-Nhận, nhất định sẽ nhận- Bà Nhung tươi cười nói.

-Vậy con được phép gọi ba mẹ đúng không ạ?- Anh lại hỏi.

-Đúng, rất đúng- Ông Hào cao hứng trả lời.

-Hmm...cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh vợ đấy- Ngọc Ký hắng giọng.

-Vâng anh vợ- Anh liền quắt mắt lườm Ngọc Ký.

Không khí đang vui vẻ bỗng nhiên bị gián đoạn.

*Reeng...reeng...reeng...*

Chuông điện thoại của bà Nhung reo liên hồi. Bà vội cầm lên xem, là của đối tác bên Anh gọi cho bà, bà nói với ông Hào rồi ra ngoài nghe điện thoại.

"Hi! I'm Daily"

"..."

"Yes"

"..."

"Okay"

Bà ngắt máy rồi quay vào, lúc này trước nhà hàng có một chiếc Lamborghini. Hai người trong xe bước ra, một người trong âu phục đen, chừng ba mươi mấy là cùng. dáng đi chững chạc, có sức hút khác thường. Kế bên là người con trai trong âu phục đỏ đô. Gương mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, chuẩn mực. Bà Nhìn người trong bộ âu phục đen kia, rất quen. Khi người đó quay mặt lại bà nhận ra ngay.

-Nhất Phàm.

Bà bước đến bên hai người họ.

-Chào cậu, Huyền Nhung- Chất giọng trầm trầm của Nhất Phàm cất lên.

-Cháu chào bác.- Người con trai kế bên cúi đầu chào.

-Đây là...- Bà nheo mắt nhìn.

-Đây là Quốc Khang con trai mình- Nhất Phàm dõng dạc nói như rất tự hào về con trai.

-À...- Bà nhìn Quốc Khang một cách trìu mến. Con trai của bà kìa.

-Cậu ở đây làm gì?- Ông Phàm hỏi bà.

-Minh đến đây có hẹn với cậu.- Bà mỉm cười.

-Cậu là người hẹn mình ở phòng 209 sao?

-Uhm đúng rồi. Thôi vào đi Trí Hào đang đợi trong đó.

Cả ba cùng nhau vào trong, lúc nãy quả thật bà rất hồ đồ mà. Tính ra Nhất Phàm nay đã ngoài bốn mươi vậy mà bà cứ nghĩ người con trai nào đó chừng ba mươi mấy là cùng.

*Cạch*

Cánh cửa được mở ra ba người họ cùng bước vào. Ông Hào, Ngọc Ký và Ngọc Minh nhìn bà Nhung và hai người kế bên. Quốc Minh đứng dậy vội cúi đầu chào.

-Chào ba, chào anh hai.

-Uhm- Ông Phàm gật đầu.

-Nhất Phàm...Lý Nhất Phàm.

Khóe môi ông Hào giật giật, người bạn thân của ông thời đại học nay đã ngay trước mặt ông. Ông bước đến vươn tay ôm ông Phàm.

-Lâu rồi không gặp cậu.

-Phải nói là rất lâu- Nhất Phàm cũng ôm lấy ông trên môi vẫn ngự trị nụ cười tươi.

-Em trai anh nay đẹp trai hơn rồi đấy - Quốc Khang xoa đầu Quốc Minh.

-Vâng- Quốc Minh cười với Quốc Khang, chưa bao giờ trước mặt Quốc Khang anh không thoát khỏi vẻ lạnh lùng vốn có.

-Khả Linh vẫn còn liên lạc với em chứ? Cách đây vài hôm con bé gọi nói với anh là hai đứa đang giận nhau và em đã yêu một cô gái khác.

-Anh à đây mới là bạn gái em còn Khả Linh, cô ta chỉ đóng kịch với anh thôi.- Quốc Minh kéo Ngọc Minh ra phía trước mình như muốn khẳng định cô-là-của-anh.

-Ơ ơ...em...em chào anh- Cô lúng túng nói.

-À...chào em- Quốc Khang bật cười với vẻ vụng về ấy của cô.

-Mọi người ngồi đi- Bà Nhung lên tiếng.

Mọi người cùng ngồi xuống, ông Phàm liền vào ngay vấn đề chính.

-Hai cậu đang tìm con trai sao?

-Uhm mình và Huyền Nhung đang tìm đứa con lớn bị thất lạc.- Đôi mắt ông Hào trùng xuống hẳn.

-Rất tiếc mình không thể trả con lại cho cậu- Ông Phàm nhâm nhi ly rượu.

-Tại...tại sao chứ?- Bà Nhung lấp bấp.

-Vì hai cậu chưa cho mình biết đứa bé ấy thất lạc trong hoàn cảnh nào.

À à đúng rồi! Sao, có thể nhận bừa khi chưa biết thật hư như thế nào. Mà ông Nhất Phàm này thiệt là, bạn bè cũng chẳng tin tưởng nhau. Bà Nhung khẽ lắc đầu.

Năm đó, Huyền Nhung và Trí Hào vừa ra trường đã cưới nhau. Sau khi cưới, họ đã sang Anh định cư. Không lâu sau, họ có đứa con đầu lòng và đặt tên là Ngọc Thiện. Khi cậu bé vừa thôi nôi thì họ đưa về Việt Nam sống với bà ngoại rồi lại tiếp tục với công việc ở Anh Quốc của mình. Nhưng số phận muốn họ phải xa nhau, đến năm 3 tuổi, Ngọc Thiện đã biết nói, biết đi vững vàng. Người quản gia đưa cậu bé đi ra ngoài nhưng không may lại lạc mất. Bà ngoại cậu bé nghe thế liền lâm bệnh qua đời, Trí Hào và Huyền Nhung gấp rút quay về Việt Nam họ đã cố hết sức để tìm nhưng mọi thứ chỉ là vô vọng. Cùng lúc đó Ngọc Ký cũng tròn 1 tuổi, Huyền Nhung cứ nhìn sợi dây chuyền mà cậu đeo thì lại nhớ đến Ngọc Thiện. Huyền Nhung cũng đã bao lần nước mắt dài nước mắt ngắn.

Quốc Khang như cảm nhận được tình mẫu tử trong lời kể của bà, thấy nước mắt của bà lặng lẽ rơi xuống khi nhắc đến đứa con thất lạc thì tim anh lại nhói lên.

-Hmm...- Ông Phàm hắng giọng để dằng lại phong thái như lúc đầu.

-Mẹ đừng khóc nữa mà- Ngọc Minh ôm lấy bà.

Ngọc Ký cũng vươn tay nắm lấy tay bà.

-Mình trả Ngọc Thiện lại cho hai cậu đó.- Ông Phàm mỉm cười.

Quốc Khang ngơ ngác, ba anh nói gì vậy? Anh biết anh là con nuôi của ba từ lâu rồi. Nhưng ba anh chưa bao giờ nói sẽ tìm lại người thân cho anh. Ba anh nói trả lại cho họ, Quốc Minh do mẹ Lan Nữ sinh ra thì chỉ còn lại anh thôi. Chắc chắn người đó là anh rồi. Anh vươn ánh mắt phức tạp nhìn ông Nhất Phàm.

Ông nhìn anh, khẽ cười. Ông đã âm thầm tìm ba mẹ giúp anh, tuy là con nuôi nhưng ông lại rất thương anh. Ông luôn dành những gì tốt nhất cho anh. Từ ngôi trường anh theo học cho đến địa vị trong xã hội mà hiện nay anh đang có. Tất cả là vì tình thương của ông đối với người con trai của mình. Ông vỗ vỗ tay anh.

-Qua đó với ba mẹ đi con.

Anh nhìn sang bà Nhung, trong ánh mắt của bà chất chứa bao nhiêu tình yêu thương con trong suốt 18 năm nay. Bà đứng dậy, khóe môi của bà run run.

Anh nhào đến ôm lấy bà, tiếng nói như nghẹn ở cổ họng.

-M...mẹ...

-Con trai của ta- Bà Nhung ôm lấy Quốc Khang, nước mắt bà chảy ròng ròng.

Ngọc Minh thì ôm lấy cánh tay của ông Hào nức nở. Quốc Khang buông bà ra rồi đến trước ông Hào anh khẽ gọi.

-Ba...

Tiếng ba của anh như xé lòng ông Hào, ông vươn tay ghì chặc vai anh.

-Tiểu Thiện ngoan của ba.

Nói rồi ông đưa tay lên hốc mắt, nơi có giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống. Hạnh phúc! Đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời ông!

Ngọc Minh và Ngọc Ký bước đến, cô nhào lòng anh như một con mèo làm nũng, Ngọc Thiện và Ngọc Ký bật cười, hai người cùng ôm lấy cô em gái bé bỏng của mình.

...

Xe của Quốc Minh dừng lại, Ngọc Minh chòm người qua, như thường lệ cô hôn vào môi anh một cái thật nhẹ.

-Em vào nhà đây.

-Có anh trai rồi bơ anh luôn sao?- Anh có vẻ đang khó chịu.

-Ơ đâu nào? Mà chiều nay em muốn đi công viên chơi anh đưa em đi nhá- Cô làm bộ mặt cún con.

-Thôi được rồi, vào trong ăn trưa rồi ngủ một giấc đi chiều anh qua đón- Anh xoa đầu cô. Chịu thua với con Thỏ Bạch này.

-Hìhì vâng! Chìu anh gọi rồi em ra nha- Cô cười xòa.

-Ừ em đi học mệt rồi vào trong nghỉ ngơi đi.

-Em vào đây bey anh- Cô cười tít mắt rồi chạy vào trong.

*Đúng là con nít*_ Anh bật cười, cho xe đi xa dần.

Ngọc Minh vào nhà, cô chào ba mẹ và hai anh rồi chạy lên phòng. Tâm trạng cô hôm nay rất tốt, ba mẹ cô bảo ở lại thêm ít hôm nữa rồi mới sang Anh làm cô mừng quýnh lên.

*Cạch*

-AAAAAAA.......

Vừa mở cửa phòng thì Ngọc Minh hét toán lên, ba mẹ cô và 2 hai ông anh của cô thấy thế liền chạy lên xem chuyện gì.

Trước mắt họ lúc này là căn phòng của Ngọc Minh, bình thường rất sạch sẽ mà nay đã trở thành một chuồng lợn. Ngọc Minh nhìn tổng quát căn phòng, con gấu bông màu hồng cực dễ thương mà Quốc Minh tặng cô ngày sinh nhật bây giờ đang nằm vật vã dưới sàn.

Cô há hốc mồm, nhanh chân cô chạy vào định nhặt con gấu lên nhưng không ngờ dưới sàn lại có thứ chất lỏng gì đó làm cô trượt chân té nhào ra sàn. Ông Hào thấy vậy liền chạy vào kéo cô dậy,ông cũng xém ngã mấy lần rồi ấy chứ. Ngọc Thiện (gọi Quốc Khang như thế luôn nhá) và Ngọc Ký bưng miệng cười hai ông này là chủ mưu đây mà.

Ngọc Minh mặt mày nhăn nhó, tay xoa xoa lấy mông. Bỗng nhiên trước mắt cô là một chiếc khuyên tai của ai kia. Cô liền sa sầm mặt nhìn Ngọc Thiện. Anh thấy cô nhìn thì nhanh chóng ngẩn mặt lên nhìn trần nhà và huýt sáo.

Ngọc Minh vừa vệ sinh cá nhân xong, cô chạy ngay xuống phòng khách. Thật tức mình mà!

-Ai cho hai anh ngồi?

-Ơ sao không được ngồi?- Ngọc Thiện cau mày.

-Hai anh phải đứng để nghe kết án, ba mẹ người chủ mưu là anh hai còn người đồng lõa là anh ba. Đây là đơn tố cáo của con.- Ngọc Minh đưa cho ông Hào một tờ giấy.

Ngọc Thiện và Ngọc Ký trừng mắt, con bé này đào đâu ra cách mách tội như thế chứ.

-À à thì ra cục vàng của mẹ bị té là do hai đứa- Bà Nhung nghiến răng.

Ngọc Thiện và Ngọc Ký nuốt nước bọt ừng ực, mẹ mà giận lên là coi như toi luôn.

-Thì ra hai đứa phá tan hoan phòng riêng của cục vàng của ba.- Ông Hào nghiêm mặt.

Hai người họ lại nuốt nước bọt, ông mà cáu là bỏ mạng như chơi.

Ngọc Minh cáu kỉnh nhìn hai ông anh, cho chết luôn! Chọc tiểu thư đây à? Mơ đi >o

-Nhưng điều đó làm ba mẹ thích- Ông Hào và bà Nhung đồng thanh.

Ngọc Minh há hốc mồm, bốn người họ hùa nhau ăn hiếp cô.

-Con nghỉ chơi với ba mẹ, nghỉ chơi với anh hai và anh ba luôn bo-xì- Cô tức giận quay đi. Không chơi với ai trong nhà này hết.

Ông Hào và bà Nhung nghiêm túc trở lại.

-Hai đứa đang làm một chuyện quá ư là sai trái- Bà Nhung lắc đầu nói.

-Hai con có biết đang đụng đến ai không?- Ông Hào cau mày hỏi.

-Hai đứa đang đụng đến con Thỏ Bạch của Quốc Minh ,nghĩ đi Quốc Minh mà biết thì hai đứa chẳng yên thân- Bà Nhung nói, giọng có vẻ thương tiếc lắm.

Ngọc Ký hiểu rõ mà, anh đã từng thấy cơn thịnh nộ của Quốc Minh khi đụng chạm vào những thứ cậu ấy thích. Còn Ngọc Thiện cũng chẳng khá khẳm hơn bao nhiêu anh cũng đã từng chứng kiến Quốc Minh tức giận thì sẽ như thế nào.

Hai người nhìn nhau rồi nhìn ông Hào và bà Nhung.

-Làm sao bây giờ đây mẹ- Ngọc Ký đâu khổ.

-Hai con lên dọn lại phòng đó cho sạch sẽ lại đi- Nói rồi hai ông bà cùng quay đi llên lầu.

...

Quốc Minh ở trước cổng gọi cho Ngọc Minh, bên kia cô liền nhất máy.

"Anh đến rồi!"

"Em xuống ngay đây"

Anh ngắt máy rồi cho hai tay thong dong trong túi, trong lãng tử vô cùng, khiến các cô gái đi đường.cứ ngoảnh đầu nhìn lại. Còn gì đẹp hơn cảnh một Hoàng Tử đứng cạnh con Bạch Mã...à không...con BMW màu trắng mới đúng.

*Reeng...reeng...reeng *

Điện thoại anh lại reo lên. Là Ngọc Minh gọi anh.

"Anh nghe đây"

"Anh vào đây đi"

"Ừ anh vào ngay"

Có chuyện gì với cô bé đó thế nhỉ? Anh mở cổng rồi tự nhiên bước vào. Đến cửa thì ah lại thấy Ngọc Minh đang khó khăn đi ra.

-Em sao thế?

-Em vừa bị té nên đi khó khăn hơn.

Anh mỉm cười nhìn tay cô đang vịnh vào mông. Ngọc Minh thấy anh nhìn liền luống cuống lấy tay ra, anh hiểu ra vấn đề liền khẽ cười.

-Lên đây anh cõng.

Ngọc Minh mỉm cười, đúng là thật hạnh phúc mà, cô nhẹ nhàng trèo lên tấm lưng to lớn của anh. Anh cõng cô đến xe rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Trên đường đi hai người nói chuyện rất vui vẻ. Anh bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:

-Em còn đau không?

Ngọc Minh đỏ mặt liền đánh vào tay của đang nắm lấy tay cô.

-Anh kỳ nha!!!

-Anh nói đúng mà!

Cô đẩy tay anh ra rồi quay sang một bên không thèm ngó ngàng gì đến anh.

Anh dừng xe lại rồi đi vòng qua mở cửa cho cô. Cô nắm lấy tay anh giật giật như con nít, anh nhớ ra liền ngồi xuống cho cô trèo lên lưng. Anh cõng cô đi vào trong, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế đá rồi ngồi kế bên cô.

-Em muốn ăn gì không?- Anh choàng vai ôm lấy cô.

-Không! Không ăn đâu!- Cô chu miệng nói.

-Muốn anh hôn em à?- Anh thì thầm vào tai cô.

-Ơ ai cho anh hôn em chứ- Cô ương ngạnh trả lời.

-Anh bảo em đáng yêu đến thế- Anh nói rồi liền hôn vào bên má của cô.

-Aa anh kỳ nha!!

Anh ôm lấy cô thật chặt, chỉ có bên cô anh mới là chính mình, mới có thể cười đùa vui vẻ...