Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 43: Em xin lỗi




-Hai người đang làm cái gì vậy?

Ngọc Minh và Sĩ Thành cùng nhìn ra phía cửa. Cô giật mình lấp bấp.

-Anh...anh Minh.

-Chào- Sĩ Thành nhìn anh đầy thắc mắc "Hai người này có quan hệ gì chứ?"

Quốc Minh không nói gì anh đi lại gần cô, từng bước thật chậm rãi nhưng toát ra khí lạnh đến tột độ. Mặt anh tối sầm lại khi nhìn sang Sĩ Thành.

Cậu nhìn anh, biết rõ là không nên ở đây nữa nên quay sang cô chào.

-Thôi mình về nha còn vết thương này mình cũng sát trùng cho cậu rồi.

-Ừ cảm ơn cậu, mình xin lỗi vì không ra tiễn cậu được- Cô cười cười.

-Ừ không sao đâu- Cậu đi ngang anh gật đầu chào rồi đi ra.

Anh ngồi xuống kế cô, mắt anh hướng về những lọ oxy già và mớ bông gòn.

-Chuyện này là sao?

-Em...em bị té- Cô nói lí nhí.

Anh đưa tay chạm vào vết thương rồi rụt lại.

-Hậu đậu- Anh nói không nhìn cô.

-Em xin lỗi mà- Cô nũng nịu lay tay anh.

-Chưa hết. Còn vụ em tựa vai cậu ta thì sao?- Anh nhìn vào mắt cô, anh đang cần một câu trả lời.

-Em...em đang khóc- Cô cúi mặt xuống.

-Lí do- Anh cau mày.

Cô im lặng không nói nữa.

Anh thở dài rồi bế sốc cô lên đi ra ngoài.

-Anh đang làm gì vậy? Thả em xuống- Cô giãy giụa.

Anh im lặng quăng cô lên xe rồi phóng đi.

*Kít*

Chiếc Jaguar của anh dừng lại trong sân biệt thự. Anh vòng qua mở cửa và bế cô vào phòng khách.

Lúc này nhóm Nhân đều có mặt đông đủ, khi nghe Ngọc Anh kể cô bị đánh thì anh cũng lo lắng. Vừa thấy anh bế cô vào Ngọc Anh chạy lại ngay rồi đến những người còn lại.

-Ngọc Minh sao cậu lại bị tát chứ?

Quốc Minh cau mày. Sao cô không nói cho anh biết.

-Mình...

-Em đó có chuyện gì thì phải nói chứ,- Nghi cốc đầu cô.

-Trời còn bị thương nữa nè- Khả Liên chỉ vào vết thương ngay gối của cô.

-Ai đánh em- Nhân hỏi cô.

-Em...- Cô ấp úng.

-Để em nói cho- Ngọc anh đứng lên kéo mọi người về ngồi ở sofa rồi kể hết lại sự việc cho mọi người nghe.

*Cạch*

-Để chị xử nó- Nghi dằn ly nước xuống bàn.

-Thôi chị...Chỉ là hiểu lầm thôi mà- Ngọc Minh lắc đầu.

-Haiz...Em đó thánh thiện quá đi- Huy thở dài.

*Reng...Reng...*

Điện thoại của Ngọc Anh reo liên hồi. Cô xin phép mọi người rồi ra ngoài nghe điện thoại.

"Alo"

"..."

"Dạ con về liền"

"..."

"Vâng"

Cô ngắt máy rồi quay vào trong.

-Em xin lỗi bây giờ em phải về gấp.

-Để anh đưa em đi- Huy nói xong thì đứng lên.

-Dạ- Cô cười- Chào mọi người.

Cô và Huy ra xe, cô nói địa chỉ cho anh lúc đến nơi thì anh cau mày. Đây đâu phải là nhà của cô.

-Nhà ai vậy?- Anh quay sang hỏi cô.

-Nhà ba mẹ em. Tạm biệt anh- Cô nói rồi thì mở cửa bước ra.

Anh nhìn theo đến khi cô vào trong thì mới khởi động xe đi.

"Chào tiểu thư"

Ngọc Anh đi đến đâu thì những người hầu đều cúi đầu chào cô. Cô mỉm cười và đi vào phòng khách.

-Ba...mẹ.

Vừa vào tới, cô thấy một người đàn ông mặc âu phục xám và một người phụ nữ trong bộ váy trắng tinh khiết ngồi ở sofa. Cô chạy đến ôm hai người.

-Chào con gái- Bà Phương (Mẹ Ngọc Anh) thơm vào má cô.

-Con ngồi đi, ba mẹ có chuyện muốn nói- Ông Lương (Ba cô) điềm đạm nói.

-Vâng- Cô ngồi xuống sofa.

-Con chuẩn bị đi ngày mai sẽ có một cuộc hẹn đó- Mẹ cô nói giọng nuông chìu.

-Hẹn sao mẹ? Dạ được nhưng lí do là gì ạ?- Cô nheo mắt.

-Gặp đàn trai- Ba cô cười mỉm.

-Dạ?- Cô giật mình.

-Ừ gặp đàn trai và chồng tương lai của con.- Mẹ cô cười hiền.

-Vậy là đính hôn sao?- Cô cau mày khó chịu

-Ừ- Ba cô vô tình thốt ra

-Hả?- Cô ủ rủ-Thôi con về đây.

-Con không ở lại à?- Mẹ cô níu lại

-Dạ không- Cô chán nản đáp rồi đi ra.

Ngồi trong phòng ngay cửa sổ, ánh mắt cô nhìn xa xăm. Tại sao lại sắp đặt vậy chứ? Không lẽ cả hạnh phúc của mình cô cũng không có quyền lựa chọn?

Cô luôn nghe lời ba mẹ, cô sẽ sẵn sàng chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng nếu nó sảy ra trước ngày mà người ấy chưa đến. Ngày người ấy chưa chiếm lấy tâm trí lẫn trái tim cô.

*Kiing...Koong*

Đang chìm trong suy nghĩ bỗng nhiên cô nghe tiếng chuông cửa. Cô vội chạy xuống mở.

Đứng phía trong nhìn ra cô thấy Huy đang tựa người ở chiếc BMW. Cô vội mở cửa.

-Anh đến có gì không?

Anh ngước lên nhìn bầu trời đầy sao rồi mỉm cười.

-Em có từng yêu ai thật lòng chưa?

-Em...- Cô ấp úng.

-Làm bạn gái anh nha- Anh nắm lấy hai tay cô.

Ngọc Anh quay mặt sang hướng khác, sao lại ngay lúc này? Ngay lúc cô cảm thấy bế tắc nhất. Cô đang rất rối nhưng đang cố tìm cách để ở những sợ chỉ gút dính chặt lại. Sẽ không có cách gở và chuyện tình này chưa bắt đầu thì đã có kết thúc.

Cô gở tay anh ra, cười nhạt.

-Em xin lỗi...Em không thể- Cô nói rồi chạy vào nhà để anh ở lại.

Huy nhìn theo bóng cô, mũi anh bắt đầu cảm thấy cay cay. Có phải yêu thật lòng là vậy không?

Chưa bao giờ anh thấy mình vô dụng như bây giờ. Chỉ biết đứng nhìn theo bóng cô mà không níu cô lại hỏi lí do tại sao.

"Huy à? Mày ngốc lắm"

Anh mím môi rồi lên xe phóng đi.

...

Ngọc Anh vào lớp, cô quăng cặp lên bàn rồi nằm dài ra đó.

-Ngọc Anh cậu sao vậy?- Khả Liên vỗ vai cô.

Cô im lặng không đáp trả, nhìn cô như đang cấm khẩu, muốn nói nhưng sao nó cứ nghẹn ở cổ họng.

-Chia sẽ đi chứ- Ngọc Minh ngồi xuống kế cô.

Tự dưng cô bật người dậy ôm lấy Ngọc Minh khóc nức nở.

-Mình không muốn...Hức...không muốn vậy đâu...Tại sao mọi chuyện lại...hức...vậy chứ?

-Rốt cuộc là chuyện gì?-Khả Liên cau mày.

-Mình sẽ...đính hôn- Cô mím môi.

-Đính hôn?- Ngọc Minh/ Khả Liên đồng thanh.

Hai người biết rõ là Huy và Ngọc Anh thích nhau mà. Bây giờ Ngọc Anh lại đính hôn đúng là khó xử.

...

-Thằng Huy sao nó chưa vô nữa.- Nhân lo lăng đứng lên rồi lại đứng xuống.

-Đâu chỉ là thằng Huy còn thằng Minh nữa kìa- Nghi vừa nói xong thì bắt đầu thở hỗn hển, cô đứng dậy cô đi ra ngoài.

Nghi đứng ngay góc khuất ôm lấy ngực trái. Cô mở hộp thuốc một cách vụng về, tay cô run run cho những viên thuốc vào miệng. Cô không biết ngày đo khi nào mới tới nữa.

Sau một lúc thì cô cũng lấy lại được tinh thần.

-Mày có sao không- Phía sao cô có một giọng nam trầm vang lên.

-Cô quay người lại...là Nhân. Anh đã thấy hết rồi sao?

-Tao không sao?- Nghi mỉm cười.

Anh bước đến ôm cô, tựa cằm lên vai cô khẽ thầm thì.

-Đừng làm tao lo lắng.

-Thằng này sến rện à- Nghi đẩy anh ra rồi kéo anh vào lớp.

Vừa vào lớp Nghi đã thấy Quốc Minh cùng Huy ngồi ngay bàn.

-Mày có chuyện gì thì phải nói chứ?- Quốc Minh liếc nhìn Huy.

Anh không trả lời mà nhìn ra hướng cửa sổ.

-Có chuyện gì vậy?- Nhân cau mày

-Hết thật rồi...