Hôm nay là cuối tuần cũng là ngày Ng.Minh xuất viện. Theo tâm lý ai vừa được xuất viện thì vui mừng không thôi nhưng với Ng.Minh thì khác vì cô sắp vào nhà "sói" rồi.
Sáng sớm cô đã bị Gia Nghi, Ng.Anh và Khả Liên dựng đầu dậy thay đồ, make up nhẹ,... Cô qua nhà Q.Minh ở tạm theo "thánh chỉ" chứ đâu phải đi thi "hoa hậu phiên bản lỗi đâu" làm gì mà ghê vậy chứ.
Sau một lúc "vật lộn" với mấy đống son phấn thì cô đã trở thành một Ng.Minh hoàn toàn khác. Xinh hơn, giống búp bê hơn,...nhưng cũng nhờ vào Khả Liên thôi.
-Em thay cái này đi.
Ng.Minh vừa đứng dậy định đi ra thì Nghi nhanh tay dúi vào tay cô cái túi rồi tống thẳng vô nhà vệ sinh luôn.
Cô uể oải bước ra ngoài, cô trông như thiên thần trong bộ váy màu hồng nhạt, tóc uốn xoăn nhẹ xõa ra nhưng có gì đó kì kì.
-Em thấy nó thiếu thiếu gì đó- Ng.Anh vuốt cằm.
-Chị cũng thấy vậy- Nghi nheo nheo hai mắt.
-Thiếu giày- Ng.Minh nói giọng chán nản.
-Ờ ờ đây nè- Khả Liên lại dúi cho cô thêm một cái túi nữa.
Ng.Minh lấy trong túi ra...là đôi giày búp bê cùng màu với bộ váy. Cô mang vào chân song đó cửa phòng mở ra.
-Trời Ngọc Minh em đi thi hoa hậu hả?- Nhân há hốc mồm.
-Hỏi mấy người này đi...Qua ở ké nhà người ta mà cũng làm lố...không có hai em ở đây rồi ăn hiếp em vậy đó- Ng.Minh than vãn.
-Bởi vậy mới nói...anh cũng thấy em hợp đi thi hoa hậu đó- Huy cười cười.
-Thật hả anh?- Hai mắt cô sáng rỡ.
Huy gật gật đầu, cô thấy vậy thì đắt ý nhướng mày nhìn Nghi, Ng.Anh với Khả liên.
-Hoa hậu phiên bản lỗi đó cô hai- Cả nhóm đồng thanh trừ Q.Minh
Ng.Minh hậm hực lườm mỗi người một cái rồi quay phắt mặt đi.
Q.Minh đứng dựa người vào tường, ánh mắt anh nhìn cô không lệch một giây nào. Anh cười nhẹ, gật gật đầu rồi tiến lại kéo cô đi thẳng ra ngoài.
-Về nhà thôi- Anh nắm chặc lấy tay cô.
"Về nhà? Ủa nhà anh ấy đâu phải nhà mình...Làm gì mà hối chứ"_Ng.Minh bĩu môi.
Anh tống cô lên xe về trước, mấy người kia cũng theo sau. Tội nghiệp cho Khả Liên, Ng.Ký đi rồi chẳng ai đưa cô đi tự dưng Ng.Anh kéo cô lên xe của Huy luôn làm cho cô thấy khó chịu. Có ai mà đi phá hoại cơ hội của người khác, nhìn cách Huy nhìn cô thì cô biết anh đang ức lắm rồi.
*Kít...*
Ba chiếc xe dừng trước biệt thự của Q.Minh. Cánh cổng cũng từ từ được những tên vệ sĩ mở ra, ba chiếc xe chạy vào sân.
Mọi người xuống xe cùng nhau vào trong, vừa vào đến cửa thì họ đã thấy QGKim đang cuối đầu chào.
-Chào thiếu gia Quốc Minh, thiếu gia Hiếu Nhân, thiếu gia Khắc Huy và tiểu thư Gia Nghi- QGKim nói rồi quay sang Ng.Minh, Ng.Anh và Khả Liên- Còn ba vị này là?
-Đây là Ngọc Minh, Ngọc anh và Khả Liên- Q.Minh đưa tay chỉ từng người.
-À chào tiểu thư Ngọc Minh, tiểu thư Ngọc Anh và tiểu thư Khả Liên- Bà lại cuối đầu.
-Ơ dì không cần làm vậy đâu ạ- Ng.Minh hối hả cầm lấy tay bà.
-Không sao tôi cũng quen rồi- Ba cười hiền.
-Tụi con vào trong đây- Q.Minh cười nhưng nó chỉ là thoáng qua.
-Vâng- Bà nói rồi đi ra ngoài.
Ở trước biệt thự lại có thêm chiếc BMW, chiếc xe dừng lại, lưỡng lự một lúc rồi chạy vào trong.
*Cạch*
Một cô gái bước xuống, về vật chất lẫn vóc dáng của cô ấy đều toát lên vẻ quý phái, kiêu kì và...coi trời bằng vung.
-Chào tiểu...à không cô Khả Linh- QGKim chào cô rồi bước đi tiếp.
-Nè nè nè...bà có biết phép tắt gì không vậy hả? Có cần tôi dạy cho không?- Khả Linh núi tay bà lại.
-Xin lỗi nhưng cô không đi với thiếu gia thì tôi không thể gọi là tiểu thư- Bà không chút sợ hãi mà nói lại
-Bà...đúng là không biết phép tắt gì hết...người làm của Lý Gia là vậy đó hả- Cô ta nói bằng giọng khinh bỉ.
-Tôi có ra sao thì cũng là người của Lý Gia cô không có gì quản hết...với lại ai mà cũng như cô chắc xã hội này còn gì nữa- Bà nói thẳng mặt, với loại người không xem ai ra gì của cô ta thì cần chi nhượng bô.
-Bà...được lắm! Đến lúc tôi làm chủ nơi này thì bà đừng hòng mà yên thân...hứ- Cô ta hất tay bà ra, lườm ngang bà một cái rồi đi vào trong.
Cô ta đi một mạch vào trong thì thấy chỉ có Q.Minh ngồi ở sofa (mấy anh chị kia kéo nhau vào bếp hết rồi ạ). Cô ta nhanh chóng nhảy vào ngồi kế anh.
-Anh Minh...em nhớ anh quá đi- Cô ta dựa cả thân người vào anh mà nũng nịu.
-Cảm ơn đã nhớ đến tôi- Anh nhết mép.
-Anh nói vậy là sao chứ?- Khả Linh ngước lên nhìn anh.
--------------
Trong bếp bây giờ rất hỗn loạn, rau cải văng tứ tung, nồi niu xoong chảo cũng vật vã ra sàn hết,...Tất cả cũng vì bốn đứa lóc chóc, chọc ghẹo rồi rượt đuổi nhau không ai khác là Ng.Minh, Ng.Anh, Khả Liên và cô nàng lâu lâu "lên cơn" Gia Nghi.
Huy và Nhân chỉ biết đứng nhìn rồi khóc trong lòng, ba lần rồi. Hai anh đã dọn lại rồi bốn người kia lại bày bừa ra. muốn khóc thét lên quá đi.
-Ngọc Minh à em đem nước ra cho thằng Minh đi- Nhân lấy cớ đuổi khéo.
-Vâng- Ng.Minh gật đầu cái rụp rồi lại bàn rót nước và đi ra.
"Phù...đuổi được một con siêu quậy"_Nhân và huy thở phào nhẹ nhõm.
-Ê ba đứa kia...hết cái rồi hả mà lấy ớt ra băm thế- Huy hét lên.
Ngọc Minh cầm ly nước cam vừa rót đem ra cho anh, cô vừa ra tới thì thấy Khả Linh đang dựa người vào anh còn anh...chẳng phản kháng.
*Xoảng*
Lý nước cam trên tay cô rớt xuống vỡ cụng, cô đứng bất động nhìn về phía anh.
-Có chuyện gì vậy?- Nhóm Nhân chạy ra.
Q.Minh không nói gì anh đẩy Khả Linh ra rồi bước một mạch lên lầu.
-Chậc...chậc tội nghiệp chưa...-Khả Linh tặc lưỡi.
-Ý gì?- Nghi liếc mắt qua cô ta.
-Không có gì hết chỉ là thấy bé này quá đáng thương- Cô ta cười nhẹ nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa điều gì? Khinh bỉ? Thương hại?Hay thỏa mãng?...
-Vậy sao? Người đáng thương là chị mới đúng?- Khả liên nhết môi.
-Đúng đó quá đáng thương đi chứ- Ng.Anh vừa xoay xoay lọn tóc vừa nói.
-Chứ cô em của tôi thấy tôi đáng thương ở chổ nào?- Khả Linh chuyển sang Khả Liên.
-Tôi thấy chị...um để coi...à thiếu vitamin boys trầm trọng- Cô vừa dứt câu thì nhóm Nhân cười rộ lên nhưng chỉ có một người cả cái nhết môi còn không nổi huống chi là cười.
-Mày...- Khả Linh trừng mắt cái gì chứ mấy vụ đấu võ mồm này thì cô treo cờ trắng chào thua.
-Sao nào?- Khả Liên nghiêng đầu hỏi.
-Tôi không rảnh nói chuyện với mấy người.- Cô ta nói rồi lại sofa ngồi xuống.
Cả nhóm bắt đầu bỏ mặc cô ta quay sang Ng.Minh.
-Ngọc Minh à...để mình đưa cậu lên phòng nghĩ nha- Khả Liên nói rồi cùng Ng.Anh và Nghi đưa Ng.Minh lên phòng. Còn Nhân và Huy thì quay lại dẹp dọn bãi chiến trường ở dưới bếp.
Bữa trưa đã được chuẩn bị xong xuôi, Huy, Ng.Anh, Khả Liên thì dọn mọi thứ ra bàn, Nhân thì đi gọi Q.Minh còn Nghi thì đi gọi Ng.Minh
Khả Linh bước vào bếp, cô ta nảy giờ ngồi ở sofa chơi game lướt web đã đời rồi, chờ mọi người làm xong mới lết xác vô đây. Bộ định ăn chùa à?
Cô ta thản nhiên ngồi xuống bàn, vắt chéo hai chân nhìn mọi người dọn ra. Ng.Anh thấy ngứa mắt định cho cô ta một bài học thì bị Huy cản lại.
Ng.Minh cùng Nghi và Nhân bước xuống thì mọi người cũng đã dọn ra bàn hết chỉ còn thiếu Q.Minh thôi.
Mọi người ngồi vào bàn chờ anh, sao nảy giờ anh vẫn chưa xuống. Nhân cau mày rồi quay sang Ng.Minh định nói nhưng sợ Khả Linh cướp công nên nhắn tin qua cho cô.
*Tin*
Điện thoại cô có tin nhắn, cô vội mở ra đọc.
"Em lên gọi Quốc Minh đi! Lâu quá mà sao nó chưa xuống nữa"_Nhân
Ng.Minh nhìn anh, cô gật đầu rồi đứng dậy đi lên, cô lại trước cửa phòng anh. Tay cô đưa lên nửa muốn gõ cửa nửa muốn không. Nhưng thôi anh ấy cũng cần phải ăn gì chứ.
*Cốc...Cốc*
Cô gõ cửa.
-Ai- Tiếng nói của anh vọng ra.
-Là em- Ng.Minh nói.
Bên trong tự dưng im lặng rồi cánh cửa mở ra. Cánh cửa cửa mở, cô dần hiện ra, vừa thấy cô anh đã ôm vào lòng.
-Đừng hiểu lầm anh.
-Em đâu hiểu lầm- Cô gỡ tay anh ra- Anh xuống ăn trưa đi.
Cô quay gót đi xuống, anh đứng một mình ở đó. Sao anh lại nói vậy? Cô và anh là gì của nhau? Sao anh lại sợ cô hiểu lầm.
Anh bước xuống và đi vào bếp.
Mọi người ăn trong sự ngột ngạc, không được tự nhiên như lúc họ ở cùng nhau bởi vì...vị khách không mời mà tới.
Q.Minh ngồi giữa Ng.Minh và Khả Linh. Khả Linh gắp thức ăn đầy ắp chén của anh nhưng anh đều gắp ra và để vào cái đĩa trống Nhân vừa lấy cho anh. Anh gắp từng thứ một bỏ vào chén của Ng.Minh bảo cô phải ăn hết. Ôi trời! Cô đâu phải là heo =.=
Khả Linh hậm hực, tại sao anh lại quan tâm Ng.Minh như vậy chứ? Nhưng thứ gì của cô anh đều gạt bỏ qua một bên.
Nhóm Nhân nhìn ba người với ánh mắt thích thú. Đáng đời lắm!
Sau khi ăn xong mọi người kéo nhau ra phòng khách chơi. Khả Linh cầm ly nước lọc đi lại gần Ng.Minh, cô ta vờ vấp ngã và làm đổ hết nước trong ly và tất nhiên người hứng hết là Ng.Minh rồi.
-Nè...cô không có mắt à?- Ng.Anh gắt lên.
-Lỡ vấp chân làm gì ghê vậy?- Cô ta nhìn bằng nữa con mắt rồi quay sang Q.Minh- Em về nha anh.
Anh không nói gì chỉ cùng Nhân và huy ngồi xem tivi. Cô ta lấy túi xách rồi khinh khỉnh bước đi.
-Để mình lên thay đồ- Ng.Minh nói rồi chạy lên phòng.
Thế là cả nhóm ở lại nhà Q.Minh chơi đến tối với lý do là "Lúc nảy có khách không chơi được nên giờ chơi bù".
Sau khi mọi người về hết thì Ng.Minh chán nản đi ra ngồi ở bộ ghế làm bằng mây gần bờ hồ bơi. Cô đang ngồi nghịch chậu sương rồng nhỏ trên bàn thì Q.Minh từ đâu đi lại và ngồi xuống đối diện cô.
-Sao chưa ngủ?- Anh hỏi.
-Em không ngủ được- Cô chu miệng trả lời.
-Lý do- Anh nheo mắt.
-Em chưa quen thôi- Cô bỏ chậu sương rồng ra, hai tay cô đang lại rồi chống cằm lên.
-Từ từ rồi quen...tập đi là vừa- Anh cười cười.
-Dạ?- Cô cau mày. Tự nhiên cô bật người đứng dậy nắm tay anh kéo lại bờ hồ bơi.- Anh đi theo em.
Cô kéo anh ngồi xuống, tay cô từ từ chạm nước và...
-Em làm gì vậy? Ước áo anh rồi này- Q.Minh giật mình.
Cô không nói, vừa cười khúc khích vừa tát nước anh. Hay tay anh cầm hai tay cô lại, đôi mắt màu huyết của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô.
-Anh biết anh đẹp rồi...Không cần lấy nước làm nền đâu.
-Anh tự tin quá đấy- Cô bĩu môi rồi quay sang hướng khác.
-Giận à?- Anh lay vai cô, cô không trả lời- Nè giận thật à?- Anh lay mạnh hơn.- Được lắm...chết nè- Anh đưa tay xuống nước và tát vào cô.
-Á...lạnh...hihi không giỡn đâu...lạnh mà...anh thôi đi hihi...
Phía cửa chính của căn biệt thự có một người phụ nữ đứng tuổi nhìn hai người bằng ánh mắt triều mến.
-Thiếu gia...cậu trưởng thành rồi...