Chương Chi Vi bị anh sờ tai phát ngứa.
Cô cũng không biết sao Lục Đình Trấn lại có cái tật thích sờ tai cô. Đó không phải kiểu sờ nắn cho đã tay, vì ngón tay anh rất nhẹ nhàng, men theo hình dáng của mang tai, từ mang tai nhọn nhọn lần xuống dưới thuỳ tai, khẽ gãi một cái như lông vũ lướt qua trái tim, rồi lại véo nhẹ như bị nghiện. Đợi đến khi thuỳ tai cô ngứa ngáy đến nỗi vừa đỏ vừa nóng, Lục Đình Trấn vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục vân vê, nhất định phải khiến cả tai của cô đỏ ửng, nóng bừng lên thì anh mới buông tha.
Ngay cả Chương Chi Vi cũng không biết tại sao anh lại thích mân mê thuỳ tai mình như vậy. Cô không có xỏ lỗ tai, trước kia đeo trang sức toàn dùng khuyên tai dạng kẹp, mấy lần dùng khuyên kẹp khiến tai phát đau lên, cô cũng không muốn đeo khuyên tai nữa. Đống khuyên tai ngọc ngà giá trị ngàn vàng nằm trơ trọi trong hộp nhung, cô chẳng động vào, Lục Đình Trấn cũng không bận tâm, lần sau thấy món nào đẹp lại mua về tặng cô.
Đợi đến khi Lục Đình Trấn buông tay ra, Chương Chi Vi mới chạm vào thuỳ tai của mình, khẽ lẩm bẩm: “Sắp bị chú nhéo hỏng rồi.”
Lục Đình Trấn vẫn còn chưa đã ghiền, cúi đầu cọ vào má cô: "Ở đâu ra cái tính đỏng đảnh này thế? Tối qua chú thấy cháu sắp đứt hơi đến nơi mà vẫn chưa làm đến hỏng người, bây giờ véo một tí cũng không được hả?”
Chương Chi Vi đắp tờ báo đã được vú Trần hong khô lên người, nắng rất đẹp, khiến làn da của cô phơi nắng ửng lên màu đỏ nhàn nhạt. Có một số cô gái bắt chước người mẫu thời trang phương Tây trên họa báo, cũng phơi nắng cho da biến thành màu mật ong hoặc màu lúa mạch, Chương Chi Vi cũng bắt chước phơi nắng theo, tiếc là cô đang ở trong nhà, tác dụng không rõ ràng lắm. Lục Đình Trấn thoa cho cô một lớp sữa dưỡng thể, cũng chỉ giúp da cô hơi nóng lên và ửng đỏ nhàn nhạt. Cô ghé lại gần ăn hạt dẻ trên tay anh, chuyên tâm nhấm nháp hạt dẻ ngọt ngào, không để tâm đến chuyện gì khác. Lục Đình Trấn vuốt mái tóc đen óng ả của cô, hôn lên má cô, bàn tay cũng không đứng đắn, giống như đang mân mê một vật báu.
Chương Chi Vi đẩy tay anh ra: "Chốc nữa là vú Trần về rồi.”
Lục Đình Trấn thở dài ra chiều tiếc hận: "Biết thế đã chọn căn nhà to hơn rồi.”
“Dù sao thì cháu cũng phải đi học.” Chương Chi Vi nói: "Đợi đến khi cháu được nghỉ rồi về nước, vẫn giống như vậy.”
Lục Đình Trấn không bày tỏ ý kiến, anh ném vỏ hạt dẻ đi, dán môi lên chuỗi tràng hạt trên cổ tay Chương Chi Vi. Món đồ này rất đẹp, đeo trên tay Chương Chi Vi càng đẹp hơn. Tuy không phải thứ gì quá đắt đỏ, nhưng đại sư nói có thể phù hộ chủ nhân, méo mó có hơn không. Lục Đình Trấn không tin những thứ này, nhưng chuỗi tràng hạt này đeo trên tay cô lại khiến anh yên tâm phần nào.
Có lẽ là vì anh làm kinh doanh đã lâu, trong tiềm thức cũng bắt đầu thích những thứ may mắn.
Dạo này Chương Chi Vi vừa ngoan vừa nghe lời lại bám người, tuy vẫn giận dỗi đấu võ mồm với anh nhưng không làm ầm lên nữa. Đợi đến khi cô nguôi giận, Lục Đình Trấn xuống nước dỗ ngọt mấy câu, cô lại ngoan ngoãn xin lỗi anh, cùng anh điên đảo trên giường. Trước đây từng có người trêu chọc Lục Đình Trấn, báu vật mà anh nuôi từ bé này liệu có khi nào tương lai để mình dùng hay không? Trước đây nghe thấy lời đùa giỡn như này, Lục Đình Trấn sẽ quạt cho đối phương một trận. Anh cũng không phải kẻ lú lẫn vì sắc đẹp, sao có thể động vào đám con cháu.
Đến bây giờ, Lục Đình Trấn lại chẳng thể phản bác lại, đúng là anh thích Chương Chi Vi, vì không có chỗ nào khiến anh không hài lòng. Kiêu ngạo cũng được, tùy hứng cũng được, trong mắt anh chúng đều trở nên đáng yêu.
Thế là chuyện cứ thế được quyết định như vậy, Lục Đình Trấn cho phép Chương Chi Vi đến Malaysia học đại học. Tháng Bảy ở bên đó chính là thời gian khai giảng, khi kỳ khai giảng sắp đến thì việc chia ly cũng cận kề. Lục Đình Trấn dứt khoát bàn bạc với ngôi trường mà cô đang học, đích thân đón cô về nhà, để cô ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho lần đầu tiên đi du học ở đất nước xa lạ.
Mặc dù Malaysia cách Hồng Kông khá gần, nhưng Lục Đình Trấn vẫn không yên tâm để cô qua đó một mình. Hoa Ngọc Quỳnh chắc chắn phải đi cùng cô, tuy Kuala Lumpur nhiều người Hoa nhưng không thể quan tâm săn sóc như người của mình. Chỉ có mình Hoa Ngọc Quỳnh vẫn chưa đủ, Lục Đình Trấn lại chọn hai đàn em đắc lực trong đám tâm phúc của mình, chọn thêm hai đàn em có thân thủ nhanh nhẹn, tổng cộng là bốn người thay ca cho nhau, cứ hai người đi theo Chương Chi Vi một tháng, rồi lại quay về báo cáo tình hình.
Hoa Ngọc Quỳnh vô cùng ngưỡng mộ, cúi đầu gấp quần áo cho Chương Chi Vi, nói: “Ngài Lục chiều em thật đấy.”
Chương Chi Vi cúi mặt xuống: "Chiều chuộng gì chứ, giám sát thì đúng hơn.”
Hoa Ngọc Quỳnh cười: "Sao lại nghĩ như thế? Ngài Lục phái nhiều người đi theo em như vậy là vì lo lắng cho an nguy của em đó.”
“Trước kia em cũng nghĩ như vậy.” Chương Chi Vi thấy dây váy của Hoa Ngọc Quỳnh đã tuột ra, cô tiện tay buộc lại rồi thắt nút nơ bướm đẹp mắt, cách thắt nơ này là do mẹ dạy cô, trông rất đẹp và độc đáo. “Chị biết không? Bà Lục nuôi một con chó, bà ấy rất thích nó. Lần nào nó ra ngoài để học bài huấn luyện, ông chủ Lục đều cử rất nhiều người đi cùng nó.”
Hoa Ngọc Quỳnh ngạc nhiên: "Sao em có thể tự so sánh mình với mấy con vật?”
"Thật ra cũng chẳng có gì khác nhau cả.” Chương Chi Vi nói: "Tình nhân, có khác gì đám chó mèo lấy lòng chủ nhân đâu? Họ thấy con mèo kia đẹp mắt, bèn cho nó sinh cả ổ con… Tình nhân cũng vậy, lúc họ vui lên thì dường như ngay cả chuyện sinh con cũng trở thành ban ơn. Trên đời này lấy đâu ra đạo lý như vậy, cơ thể em bị tổn hại, thế mà lại trở thành anh ta ban ơn.”
Hoa Ngọc Quỳnh day day huyệt thái dương: "Chị hơi không hiểu.”
“Không sao.” Chương Chi Vi cười: "Tâm trạng không tốt nên em nhiều lời, ngại quá.”
Thật sự tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.
Theo dự liệu của cô, cùng lắm thì Lục Đình Trấn chỉ phái hai người đi theo cô, ai ngờ lại là bốn người, còn làm việc theo chế độ luân phiên. Trên danh nghĩa là chăm sóc và bảo vệ, nhưng thực tế thì đợi Chương Chi Vi đến bên đó, nhất cử nhất động của cô đều bị Lục Đình Trấn nắm bắt... Cô đã sớm biết đối phương sẽ không buông lỏng cảnh giác, nhưng nhiều người như vậy, kế hoạch của cô và Hạ Thành Minh cũng sẽ khó hơn...
Thôi bỏ đi.
Chương Chi Vi thầm nhủ với mình, xe đến núi ắt có đường, đi bước nào hay bước đấy, càng lên kế hoạch kỹ càng thì càng dễ hỏng hết mọi chuyện.
Trong thời gian chờ đợi, Chương Chi Vi chào đón kỳ nghỉ trước mùa khai giảng. Có rất nhiều người thỏa sức vui chơi trong khoảng thời gian này, tuyệt đối sẽ không bằng lòng cố định với một người bạn trai hay một người bạn gái, người hẹn hò mỗi ngày xếp kín lối, mỗi sáng phải đổi mỗi người khác nhau. Lúc nào nắng đẹp sẽ hẹn ai đó đi lướt sóng hoặc đi lặn, không thì ngồi thuyền ra biển. Nam nữ thanh niên có làn da mịn màng như ngọc, cặp đùi rắn chắc đẹp mắt, đôi mắt sáng ngời, nước da lấp lánh, chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản cũng thu hút ánh mắt của người khác, chỉ cần nở một nụ cười là khiến đấng mày râu ý loạn tình mê, một cái bĩu môi cũng khiến họ nghĩ hết mọi cách, quyết tâm theo đuổi bằng được.
Những chuyện náo nhiệt nào không dính dáng tới Chương Chi Vi, cô không có phiền não một ngày phải thay bảy tám bộ quần áo, càng không phải lo hẹn hò bốn năm nam sinh cùng một lúc. Cả người cô từ trên xuống dưới đều mang ký hiệu của Lục Đình Trấn. Trước đây những ký hiệu này nằm ở trong lòng, bây giờ nằm trên đôi môi và nơi riêng tư của cô, sao Chương Chi Vi có thể hẹn hò với chàng trai khác được? Hễ có chàng trai nào nhìn cô nhiều hơn một cái, họ sẽ nhận được sự cảnh cáo ở mức độ khác nhau.
Lục Đình Trấn không giống những nam sinh trẻ măng mà không có đầu óc kia, nếu anh muốn bóp chết Chương Chi Vi thì còn dễ hơn dí chết một con kiến. Hồng Kông, Ma Cao, chỉ cần Lục Đình Trấn có mặt, cô sẽ không thể thoát khỏi nơi đó. Cho dù sang tận Kuala Lumpur cách đại dương bao la, bên cạnh Chương Chi Vi vẫn có tai mắt của anh.
Có lẽ là do biểu hiện của Chương Chi Vi quá tốt, Lục Đình Trấn chủ động đề nghị đưa cô đi gặp Gà Đen.
Gà Đen vẫn đang ở Ma Cao, Lục Đình Trấn đã mua một căn nhà xinh đẹp, ngập tràn ánh nắng, trong nhà vẫn trồng các loại cây, Gà Đen và lão Tứ đều ở trong đó. Nhìn tinh thần của Gà Đen có vẻ không tệ, nhưng trên mặt có thêm một vết sẹo, vắt ngang từ sống mũi ra gò má, nhìn khá dữ tợn - Lão Tứ giải thích rằng vào cái đêm hai người bỏ trốn, Gà Đen giẫy giụa không may đã bị đá cứa vào.
Là thật hay là giả, Chương Chi Vi đã không thể phân biệt nổi nữa.
Cô không có bản lĩnh lên trời, cũng không thể khiến Lục Đình Trấn thay đổi ý định. Bây giờ Gà Đen vẫn có đủ chân tay, mười ngón tay vẫn còn nguyên, toàn vẹn không thiếu thứ gì, như vậy đã là chuyện may mắn rồi.
Có lẽ, nếu bây giờ cô có thai thật, thì mới có thể khiến Lục Đình Trấn điều Gà Đen về chăm sóc cô.
Dĩ nhiên đây chỉ là những lời vớ vẩn.
Chương Chi Vi không được mang thai, bản thân cô còn khó đảm bảo, sao có thể gánh thêm một sinh mạng nữa.
Không biết vì sao, đoán chừng là vì cô từng chạy trốn một lần nên đã làm Lục Đình Trấn nảy sinh suy nghĩ kỳ quặc. Trước đây, Lục Đình Trấn chưa từng nhắc đến vấn đề trẻ con, chỉ nói cô còn phải học hành rồi làm việc, đừng để mình mệt nhọc vì có con. Nhưng thời gian gần đây, Lục Đình Trấn thích vuốt ve bụng dưới của cô, thường nói mấy lời vớ vẩn như muốn sinh con đẻ cái. Anh thích bôi “hạt giống” lên người cô, thậm chí còn hỏi ý kiến bác sĩ xem có thuốc ngừa thai dành cho đàn ông, không gây hại cho sức khỏe hay không, cuối cùng nhận được câu trả lời gây tiếc nuối.
Anh thích để lại mùi trên người Chương Chi Vi, muốn dùng “hạt giống” đóng dấu lên người cô.
Chẳng khác nào con sói trong thời kỳ động dục, hoặc những loại dã thú khác, muốn dùng cách nguyên thủy nhất để tuyên bố chủ quyền.
- -
Thời tiết đã nóng hơn, nhiệt độ lên tới ba mươi lăm độ C, Chương Chi Vi vẫn đi tất lụa, mặc cả bộ váy, trang điểm kỹ càng. Bao tay, giày, vòng cổ, v.v… đều là thứ mà Lục Đình Trấn chọn, cô hệt như một con búp bê cỡ lớn được đối phương tỉ mỉ trang trí.
Lúc trước Chương Chi Vi sẽ chê nóng và rườm rà, chỉ mặc áo phông trắng phối cùng quần dài và giày xăng đan là có thể ra ngoài, Lục Đình Trấn cũng không phật lòng. Bây giờ cô chỉ im lặng ăn vận theo ý của đối phương, Gà Đen nhìn cô, chỉ biết thầm thở dài.
Chương Chi Vi lại theo Lục Đình Trấn tham dự các buổi tiệc xã giao, những lời khen mà người ngoài dành cho Chương Chi Vi từ “hoạt bát sáng dạ” biến thành “điềm tĩnh chín chắn”. Lục Đình Trấn không hề phản đối lời nhận xét này, anh mỉm cười đón nhận lời tán dương của mấy người đó, ôm eo Chương Chi Vi - Trước đây đều là khoác tay lên vai cô. Tư thế thay đổi vi diệu này khiến người đang trò chuyện hơi sửng sốt, sau đó tươi cười tiếp tục chủ đề câu chuyện.
Sau khi buổi tiệc xã giao kết thúc, không còn ai nói đến chuyện muốn chọn bạn đời cho cô cháu gái nuôi của Lục Đình Trấn nữa, những câu đùa giỡn như làm “cháu rể” của Lục Đình Trấn gì đó, cũng giảm đi đáng kể.
Chương Chi Vi chẳng phản ứng gì, lúc trước cô chỉ mong chờ Lục Đình Trấn thừa nhận địa vị của cô, cho cô một cái gọi là “danh phận”. Bây giờ cô chợt nhận ra, lời Lục Đình Trấn quả nhiên không sai, làm cháu gái của anh còn tốt hơn làm bà Lục rất nhiều.
Nhất là khi thân phận của cô gây khó xử như thế, đã biết trước là khó mà làm bà Lục.
Chưa đầy một năm trôi qua, Chương Chi Vi nhìn lại quãng thời gian này mà như nhìn thấy trang giấy thấm nước trà, loang lổ vệt nước vàng của trà, hơi nóng tiêu tan, cũng bị ánh nắng chiếu vào đến khi nhạt đi. Trong thời gian ở Ma Cao, cuối cùng cô đã có cơ hội trò chuyện với Hạ Thành Minh một lần nữa.
Hạ Thành Minh nói cho cô thời gian để cô ngồi chuyến bay đúng thời gian đó, đến Kuala Lumpur. Đêm dài lắm mộng, đợi đến khi bốn người mà Lục Đình Trấn cử đi quen thuộc thành phố này, biết rõ nơi đó như lòng bàn tay, Chương Chi Vi càng khó chạy trốn hơn.
Điều mà Hạ Thành Minh muốn chính là đối phương lạ nước lạ cái, hành động khó khăn, mới tiện cho anh ta thay xà đổi cột, giúp cô “kim thiền thoát xác”, cao bay xa chạy.
Hạ Thành Minh đã lên kế hoạch giả chết cho Chương Chi Vi, địa điểm chính là ở sân bay Kuala Lumpur; Anh ta dặn Chương Chi Vi rằng, xuống khỏi máy bay là cô phải viện cớ đi vào phòng vệ sinh.
Anh ta đã mua chuộc một nhân viên dọn vệ sinh, anh ta cho người của mình đống giả thành nhân viên dọn vệ sinh, đẩy xe vệ sinh vào đó mang theo một cái xác bị hủy hoại phần mặt, vóc dáng tương tự Chương Chi Vi, rồi lặng lẽ đưa cô đi. Hạ Thành Minh đã sắp xếp nơi chốn ổn thỏa để Chương Chi Vi ẩn nấp ở đó ba tháng, quan sát tình hình. Nếu Lục Đình Trấn nghi ngờ, anh ta sẽ sử dụng mối quan hệ làm một thẻ căn cước giả cho Chương Chi Vi, để cô tiếp tục đi học.
Bố mẹ Chương Chi Vi từng sống ở Malaysia, Hạ Thành Minh cũng có ý định cho cô tiếp tục học ở Kuala Lumpur. Ở đó nhiều người Hoa, đại đa số là dân di cư từ miền Nam Đại lục vượt biển sang đó. Người nói tiếng Quảng, tiếng Mân Nam* cũng nhiều. Tiếng Anh của Chương Chi Vi cũng không tệ, sinh sống ở đó hoàn toàn không có vấn đề gì.
*Tiếng Mân Nam là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở miền nam của Phúc Kiến.
Mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Chương Chi Vi nài nỉ mấy lần, Lục Đình Trấn đã đồng ý đặt vé máy bay vào ngày hôm đó cho cô. Bây giờ cô muốn gì là Lục Đình Trấn chiều cái đó, nhưng Chương Chi Vi lại không vui, cô chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã sớm hạ quyết tâm bỏ đi trước khi rơi vào cạm bẫy dịu dàng. Bằng không, thời gian kéo dài, cứ tiếp tục như vậy, cô chắc chắn sẽ lún sâu vào trong bẫy, cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh, sinh con cho anh, làm một con chim hoàng yến của riêng anh.
Thứ mà Chương Chi Vi khó cưỡng lại nhất chính là sự dịu dàng, đến bây giờ cô chỉ dựa vào lý trí để nhắc nhở mình, cô tuyệt đối không muốn sống cuộc sống như vậy, tuyệt đối không bằng lòng làm bà hai đáng thương.
Đêm trước ngày lên máy bay, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn đã dốc sức quấn lấy nhau. Não cô choáng váng vì thiếu oxy, dường như những đợt ra vào của anh đã khiến tâm trí và ngay cả linh hồn của cô bị nghiền nát, đảo lộn rồi quăng lên đám mây chứa đầy dòng điện li ti, cùng tia sét rơi xuống dưới vực sâu.
Vali hành lý là Lục Đình Trấn tự tay thu xếp, Chương Chi Vi chỉ việc làm dáng, tỏ vẻ hiếu kỳ một chút. Chiếc vali này đã định trước sẽ bị cô mở ra lần nữa, cô sẽ trở thành thi thể chết thảm dưới dao của tên du côn trong phòng vệ sinh ở sân bay Kuala Lumpur, trở thành cháu gái quá cố của ông chủ Lục, trở thành người tình bạc mệnh của Lục Đình Trấn, trở thành một vụ án mạng ly kỳ trong miệng người đời trong một thời gian, sau đó sẽ dần dần phai nhạt theo năm tháng.
Cô chỉ là một người mệnh khổ tình cờ có được mấy phần may mắn mà thôi.
Chỉ có vậy mà thôi.
Chương Chi Vi chậm rãi ăn sáng, lên xe đến sân bay, Lục Đình Trấn ngồi ngay bên cạnh cô, xách vali cho cô, cả quảng đường dặn dò kỹ càng, nhắn nhủ cháu gái kiêm người tình sắp sửa đi xa. Lúc này anh thật sự giống một bậc phụ huynh dịu dàng, cũng giống một người chồng chu đáo, Chương Chi Vi cụp mắt, vừa nghe, vừa khóc trong im lặng.
Chỉ là cô không thể kiểm soát tuyến lệ của mình, xin lỗi, cô không hề muốn khóc, chỉ là chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi buồn.
Lục Đình Trấn thở dài, cầm khăn giấy lau nước mắt trên má Chương Chi Vi, cùng cô vào sân bay, cùng cô lên máy bay…
Cuối cùng Chương Chi Vi cũng phát hiện chuyện bất thường, cô dừng bước: "Chú Lục, tiễn đến đây là được rồi, cháu tự qua đó.”
Cô thấy Lục Đình Trấn mỉm cười.
Nụ cười này giống như đang nhìn một con ngốc làm chuyện ngu xuẩn, vừa khoan dung vừa thương hại.
Lục Đình Trấn choàng tay qua eo cô, siết chặt, ôm vào lòng mình giống như đang cầm một bông hoa hồng: "Chi Vi, chú đã mua hai vé máy bay.”
“Chú sẽ đến Kuala Lumpur cùng cháu.”