Ngốc Lư Biệt Truy

Chương 5: Lần đầu bước chân ra giang hồ




Chuyện kể rằng, sau khi Dương Phi Lăng rời khỏi Thanh Liên giáo, lần đầu tiên nhìn thấy thế gian phồn hoa, tiêu sái kia, đã sớm đem tất cả mọi chuyện quăng ra sau đầu, thật cao hứng* chơi đùa! Tiểu Lỗi Tử bận đi theo sau mông hắn trả tiền, trả đến tay cũng mỏi nhừ.

(*: nguyên văn “bất dịch nhạc hồ”, nhưng sao ta tra google bảo là sai chính tả, phải là “bất diệt nhạc hồ” nghĩa là thật cao hứng, khoái trá, việc phát triển đến một mức độ vượt qua dự đoán, mọi người thấy sai thì đóng góp ý kiến cho ta nha.)

“Giáo chủ..... Không, thiếu gia, ngươi chậm một chút, được không?” Tiểu Lỗi Tử ở đằng sau thở hổn hển la lên, tiếng kêu la chìm ngập trong biển người.

“Di, Tiểu Lỗi Tử? Lúc bổn thiếu gia dạy ngươi võ công có phải lười biếng hay không?!” Dương Phi Lăng rống giận, nếu như bỏ qua việc hắn đang bị lão bản tiệm ngọc khí bắt lấy cánh tay. Hiện tại hắn quả thật mười phần giống như một chủ tử.

“Tiểu tử, tưởng không trả tiền mà lấy đi, có vẻ không phù hợp a!” Lão bản tiệm ngọc khí vuốt hai bên ria mép, lộ ra hung quang.

“Không, không phải, ta, tiểu tư của ta không biết chạy đi đâu rồi, ta, ta bây giờ liền đi tìm hắn đến trả tiền.” Dương Phi Lăng muốn vùng ra thứ đang gắt gao chế trụ hắn kia, ngón tay kia không tự giác khẽ sượt qua làn da của hắn, a, có chút mờ ám.

“Làm gì có chuyện tiên nghi như vậy.” Lão bản kia gương mặt nhanh chảy nước miếng sáp đến gần hắn “Ngoan ngoãn nghe lời, đại gia vẫn sẽ cân nhắc một chút, có muốn đem ngươi đưa lên quan hay không.”

Trên mặt bị nhiệt khí phun vào khó chịu, Dương Phi Lăng không chút nghĩ ngợi, vung tay lên, chợt nghe “Răng rắc, bang!” Lão bản cửa hàng ngọc khí bay ra ngoài, đập thật mạnh vào tường nhà mình.

Dương Phi Lăng sửng sốt, ngơ ngác nhìn xuống tay của mình, thầm nghĩ ta không dụng lực đến thế a, sao lại dễ dàng bay đi như vậy chứ? Dương Phi Lăng nào có biết, trước đây lúc hắn ở Thanh Liên giáo, mọi người trong giáo đều là luyện võ từ nhỏ, đương nhiên có thể đỡ được một thành công lực của hắn xuất ra. Lúc hắn đi, cũng không ai can đảm dạy hắn chuẩn bị một chút, những chuyện hành tẩu giang hồ thường gặp, cũng không thể trách hắn nha.

Dương Phi Lăng biết bản thân gặp rắc rối, không khí hiện tại cùng lúc trước khi hắn không cẩn thận đem “Bảo mệnh đan” do sư phó tân tân khổ khổ luyện ra hóa thành nước, sư phó đùng đùng nổi giận vừa quật hắn vừa mắng hắn lãng phí, lại cùng lúc không cẩn thận đem vật đính ước của lão cha mình cùng lão mẹ đập nát, ánh mắt của lão cha. Hiện tại, hắn thật sâu sắc cảm nhận được bản thân gặp rắc rối rồi!

“Ai ui, đây là chuyện như thế nào a, thiên a! Này còn để cho người ta sống không đây.” Lão bà của chủ tiệm cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, khóc lóc kêu gào thảm thiết.

Xung quanh đã sớm có đám đông quần chúng vây quanh xem. Tuy rằng mọi người đối lão bản tiệm ngọc khí này không có hảo cảm gì, bởi vì thương nhân không mấy người không gian dối, nhưng càng ngày càng có nhiều người đến xem.

“Xem, chính là hắn, hắn một chưởng liền đem lão bản tiệm ngọc khí kia đánh bay!”

“Ui, ta xem xem, nga, thực nhìn không ra, tiểu tử này bộ dáng thoạt nhìn mười bảy mười tám thôi.”

“Nga! Thực nhìn không ra, còn rất đẹp trai nữa.” Có người đỏ mặt.

“Đúng a, đúng a, ngươi xem hắn, oa! Hắn đẹp trai ghê!!” Một đám tiểu cô nương hú lên, mặt càng đỏ hơn.

“A? Vương nhị nha, ngươi cũng không thể loạn nghĩ a, ngươi chính là lão bà của ta!”

“Ai là lão bà của ngươi? Ngươi đừng nói bậy.”

“Cái gì mà nói bậy, mẹ ngươi nói, chờ ta tiếp nhận được quầy thịt heo của nhà ta, liền cho ta thú ngươi.”

“Mẹ nó, thịt heo mập, ngươi dám nói thêm câu nữa, dám chiếm tiện nghi bà cô.” Bắt đầu tái xanh rồi.

“Ai, ai, các ngươi đừng đánh. Muốn đánh cũng qua một bên mà đánh a!”

“Đúng, đúng, đừng gây trở ngại chúng ta xem náo nhiệt a!” Càng tái xanh hơn.

Ngay lúc Dương Phi Lăng sắp không nhịn nỗi nữa đem toàn bộ đám người không liên quan đá bay, đám người đột nhiên im lặng.

Dương Phi Lăng kinh ngạc vô cùng, nhìn thấy đám người tự động tách ra nhường đường, một đám người đi đến. Người dẫn đầu lạnh lùng mở miệng: “Chuyện gì?”

Dương Phi Lăng cảm thấy nhiệt độ không khí một mạch hạ xuống 20 độ, xung quanh im lặng đến ngay cả một cái phóng rắm cũng có thể nghe được. Không ai dám trả lời.

Chỉ thấy người đến, một thân giáp trụ màu xám đậm, thắt lưng vắt một thanh bảo kiếm, cảm giác vốn hẳn là khiến người thấy rất oai hùng, nhưng riêng khuôn mặt lớn lên rất là phiêu lượng, nhìn kia lông mi cong vút, kia cái mũi anh tuấn, còn có kia đôi môi đào hồng vểnh lên, đôi mắt chính là đẹp mắt nhất lộ ra hàn quang lạnh lùng, bộ dáng thoạt nhìn vào khoảng hai mươi. Đang trong độ tuổi trẻ sung sức a. Trong đám đã người hít thở sâu.

Dương Phi Lăng đối diện với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, khẩn trương khống chế tâm thần, bảo vệ tâm mạch. Hừ, đừng tưởng chức cao hơn ta thì giỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Là ngươi làm?” Chất vấn nói.

“Ân.” Rụt cổ lại.

“Ngươi cũng biết bản thân phạm tội đả thương người?”

“Hẳn là..... hẳn là vậy đi.” Trên mặt Dương Phi Lăng lộ ra biểu tình thực vô tội lại đáng thương. Chiêu này của hắn thực linh nghiệm, có thể khiến cho sư phó đang phẫn nộ vừa vung lên roi liền mềm nhũng dừng trên người mình, cũng có thể khiến cho lão cha ánh mắt trừng lớn bất đắc dĩ giơ tay lên trời thở dài. Lần này hắn cũng bất tri bất giác lộ ra loại vẻ mặt này. Đây có lẽ chính là bản năng sinh tồn của động vật chăng.

Người đối diện còn chưa nói chuyện, trong đám người đã có người la lên.

“Là lão bản hỗn đản kia ăn đậu hủ người ta trước. Không thể trách hắn.” Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng.

Vài người lớn mật nói: “Không sai, là lão bản kia chiếm tiện nghi người ta trước.”

???

Dương Phi Lăng tuy rằng không minh bạch đám người này đang nói gì. Cái gì chiếm tiện nghi, đậu hủ, nhưng cảm thấy hình như mọi người là đang đứng ra nói giúp hắn.

Một đạo hàn quang đảo qua, không ai dám nói thêm nữa.

Khi đảo đến trên người Dương Phi Lăng, Dương Phi Lăng trừng lớn mắt nhìn nhìn hắn.

“Được rồi, chuyện ta sẽ xử lý, người này ta mang đi.” Thanh âm lạnh lùng lần thứ hai vang lên.

Dương Phi Lăng lấy tay dụi dụi mắt, vừa rồi không phải hoa mắt chứ, lãnh nhân trước mắt vừa rồi đối mình mỉm cười.

“Tránh ra, tránh ra, xảy ra chuyện gì hả?” Một đám người thân mặc y phục quan phủ tay cầm đao hung hăng tiến đến.

Đầu lĩnh nhìn đến lãnh nhân đang đứng đó, đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền phản ứng chạy sang. Vẻ mặt lấy lòng sáp đến.

“Đây, đây không phải Trần Đại tướng quân sao, ngài đã từ tuyền tuyến trở về rồi!”

Lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái. “Ân.”

“Vậy thì tốt rồi, việc này, tướng quân ngài xử lý, chúng tiểu nhân an tâm. Tốt lắm, tốt lắm, nhìn cái gì hả. Mau giải tán.”

Đám người lập tức giải tán.

Lấy lòng nhìn nhìn, tướng quân tiêu sái phất tay, “Đến, mang người đi.”

Dương Phi Lăng mạc danh kỳ diệu bị mang đi.

Đi ra cửa tiệm, nhìn đến đội quân cùng xe ngựa chỉnh tề, Dương Phi Lăng mới phản ứng lại, ừm, ở trên đường nghe được nghị luận nói Đại tướng quân đương triều đại thắng trở về, đang muốn hồi kinh, mà tiểu trấn này cách biên cảnh rất gần, hẳn là sẽ đi ngang qua tiểu trấn này, không nghĩ đến để bản thân mình đụng phải, này thì hay rồi, tổn thương người, vừa vặn bị chộp lấy. Không biết hắn sẽ xử lý ta như thế nào đây? Dương Phi Lăng bắt đầu tự hỏi.

Dương Phi Lăng rất ít khi tự hỏi. Bình thường hắn cảm thấy tự hỏi rất hại não, rảnh rỗi vẫn là ngẫm ngẫm như thế nào có thể khiến người ta phiền não. Hiện tại hắn tự hỏi, còn rất thực sự tự hỏi.

“Làm gì? Còn không lên xe?”

Dương Phi Lăng trừng lớn mắt nhìn người nọ đã thay đổi một thân thường phục, một thân thanh y, tay cầm một cây chiết phiến, đầu đội quan cân*, nhìn như tóc được tùy ý buộc lên. Lại khiến người ta cảm thấy dị thường động nhân.

(mũ vải, theo mình chắc là mấy cái khăn cột tóc đỉnh có gắng mấy miếng ngọc hay thấy trong phim chắc, không rõ nữa ‘ 3 ‘)

Dương Phi Lăng ngây ngốc nhìn người nọ dùng động tác tao nhã tiến đến xe ngựa, nhấc rèm lên, nhìn hắn, hướng hắn vẫy tay.

Hắn ngây ngốc chỉa chỉa bản thân, người đối diện gật gật đầu. Hắn ngây ngốc nâng chân lên, lên xe ngựa. Trong lòng vẫn thầm nghi hoặc, bình thường phạm nhân không phải chính là xiềng xích ngồi trong xe tù lộ vẻ đáng thương diễu phố, sao ta lại có thể ngồi xe ngựa?

Sau khi vào xe ngựa, Dương Phi Lăng mắt liền sáng lên? Nhìn xem trên bàn là cái gì? Là tô quả cao? Bánh hợp ý, mai hoa cao, nãi bạch hạnh nhân cùng thị sương nhuyễn đường, còn có, còn có bánh trung thu? Úc, thiên a! Tất cả những thứ này đều là ta thích nhất. Này..... trộm nhìn người kia đang nghiêng người nằm trên xe.

“Muốn ăn thì ăn đi.” Lắc lắc chiết phiến, cười nói.

Dương Phi Lăng bất chấp tất cả liền nhào đến, cũng không quản có độc không độc liền ăn đến. Kỳ thật hắn thầm nghĩ, có độc cũng không sợ, lão tử có “Bảo mệnh đan” của sư phó, trước đem mỹ thực ăn đã rồi giải độc sau. Lang thôn hổ yết.

Di, chung quy vẫn cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì đó? Mặc kệ, mỹ thực ngay trước mặt ăn đã rồi nói sau.

“Ngươi tò mò, ta vì sao không xích ngươi lại? Mà cho ngươi lên xe?”

Gật đầu, tiếp tục ăn.

“A, ngươi là Dương Phi Lăng, giáo chủ Thanh Liên giáo, năm nay vừa tròn 18 tuổi.”

Bất động, lão đại trừng mắt.

Rất lâu, rất lâu, mới thở dài, lưu luyến buông ra khối tô quả cao đang cầm trong tay, hỏi: “Ngươi đã biết, vậy là trả thù hay luận võ?”

Người nọ mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý cười, “Phạch!” Thu chiết phiến lại, nói: “Tiểu sư đệ, xem ra ngươi không biết ta!”