Đại tuyết trắng xóa, tại mùa đông hàn lãnh, cho dù đã là chính ngọ, thôn trang tịch mịch cũng bất quá thường truyền ra vài tiếng chó sủa. Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Dương Phi Lăng chạy như bay trên đường. Chật vật bất kham, suýt mấy lần lộn nhào, một thân y bào ngân bạch lúc này đã dính đầy bùn, hoa tuyết thất thần thỉnh thoảng thổi vào người hắn, mà hắn hoàn toàn không để ý hướng vọt tới trước.
Rốt cục không còn sức lực, Dương Phi Lăng nằm chữ đại trên đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, tụt lại phía sau chưa? Hô hô, hẳn là tụt lại rồi, không còn hơi sức nữa.
Dừng lại chút bắt đầu nghĩ đến đoạn sự tình chua xót, cái mũi cay cay, nghĩ đến Dương Phi Lăng hắn lúc nào thì chịu qua loại khổ này! Nếm qua loại thiệt thòi này.
Gia sử của Dương Phi Lăng.
Phụ thân: Giáo chủ Thanh Liên giáo Dương Bá Thiên.
Mẫu thân: Bất Tường.
Từng một lần hoài nghi mình là được lượm về, bất quá thông qua lời nói của mọi người trong giáo đều nhất trí xác nhận các mặt ưa thích của mình cùng phụ thân đều ăn ý, hẳn là thân sinh.
Lúc 10 tuổi, đem nhất lưu cao thủ trong giáo đánh đến tơi bời tan tác.
Lúc 12 tuổi, phụ thân đưa hắn đến học nghệ một cao nhân nào đó, lúc đó bởi vì mình nói một câu “Lão nhân này, có thể dạy ta cái gì, còn không bằng phụ thân ngươi dạy ta.” Từ đó về sau mấy năm, hoài nghi sư phó vẫn vì câu này mà tra tấn mình.
Lúc 15 tuổi, sư phó vừa lòng đối hắn nói “Đồ nhi a, ngươi có thể xuống núi rồi!” Đang lúc bản thân cho rằng mình đã tự do rồi, phụ thân xuất hiện, không nói hai lời liền đem hắn xách về giáo, sau khi đem chức vị Giáo chủ Thanh Liên giáo truyền cho hắn, liền mất tích.
Lúc 16 tuổi, đưa Thanh Liên giáo trở thành đệ nhất đại ma giáo trong giang hồ, lúc nghe nói các gia hỏa tự xưng danh môn chính phái xưng hắn là đệ nhất đại ma đầu, lập tức hạ lệnh Thanh Liên giáo ba ngày ba đêm bắn pháo hoa, bày tỏ ăn mừng.
Lúc 17 tuổi, xuất sư bất lợi, gặp phải đối thủ, càng tệ hơn chính là, lúc bị đạp dưới chân, khi ấy mạng sống tại ranh giới sống chết, Dương Phi Lăng trong lòng thầm nghĩ đến hai người, một người là sư phó, lúc học thành, sư phó nói: “Đồ nhi a, võ công hiện tại của ngươi đã có thể là thiên hạ đệ nhất rồi.” Người còn lại chính là phụ thân, lúc hắn học thành quay về, phụ thân hưng phấn nói: “Lăng nhi a, với công lực hiện tại của ngươi, lão cha so với người đều kém, người còn không phải là thiên hạ đệ nhất sao?” Vì vậy hắn đưa ra một kết luận, hai người bọn họ đều là thiên hạ đệ nhất lừa đảo!!! Điều khiến người khác tức giận chính là đối phương căn bản giống như không đem hắn để vào mắt, thả hắn ra, lúc đó vẻ mặt hắn không tin trừng mắt người kia gần suốt hai nén hương, bị quăng cho một câu: “Chưa thấy qua người khóc xấu đến như vậy!” Lòng tự tôn gặp phải đả kích trước nay chưa từng có.
18 tuổi, năm nay chính là 18 tuổi. Nhớ lại năm đó sư phó từng nói với hắn: “Haiz, đồ nhi, lúc 18 tuổi không nên loạn đi xa nhà a. Nếu như đi xa nhà, tất gặp khắc tinh. Cả đời..... cả đời ngươi..... ” Phần sau quên rồi, khi đó chỉ nghĩ đến phải học đến 18 tuổi căn bản không đem những lời này để trong lòng, xem đi, bị báo ứng rồi. Không nghe lời lão nhân chịu thiệt ngay trước mắt.
Nghĩ đến sư phó, hốc mắt Dương Phi Lăng lại đỏ lên, sư phó thực xin lỗi. Nếu đồ đệ tránh được kiếp nạn này, về sau nhất định hảo hảo hiếu kính lão nhân gia ngài, không bao giờ tặng ngài nhân sâm giả nữa, y mạo may lại, ngọc khí giả.
Dương Phi Lăng vừa suy nghĩ trong lòng, vừa gắng sức đứng lên. Đây chính là chạy trối chết, cũng không có thời gian để cho hắn hối hận.
Lại thấy dưới tàng cây mai phía trước, một nam tử kéo một cành mai đến gần, thanh âm thản nhiên truyền đến: “Nhất hoa nhất thế gian, nhất thảo nhất thiên đường, nhất diệp nhất như lai, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất tịnh thổ, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tĩnh.”
Dương Phi Lăng giống như người câm nhìn chằm chằm y động cũng không động.
Người nọ đứng dưới tàng cây mai, một thân bạch y, đầu đội một bạch mạo liên hoa, đứng trong trời tuyết, hoa mai nở rộ cũng không thanh lệ như y, ánh mắt thanh triệt của y trong nháy mắt thoáng sáng ngời, khuôn mặt thanh tú, một thân khí chất thoát trần xuất tục khiến người ta không dám khinh nhờn. Giống như tiên tử hạ phàm.
Người thế này cảnh như vậy, đối bất luận kẻ nào mà nói đều là đẹp.
Người nọ nghiêng đầu đối Dương Phi Lăng khẽ mỉm cười, tươi cười giống như mùa xuân hoa nở rộ ấm áp.
Mà Dương Phi Lăng lại giống như bị cắn, cả người run rẩy lên, giây tiếp theo, hắn nhảy dựng lên, chỉ vào người nọ nói: “Minh Kính..... ngươi..... ngươi..... ngươi sao lại ở đây??”
“Haiz, với công lực hiện tại của ngươi mới đến được đây, xem ra ta đánh giá cao ngươi rồi, một nén nhang trước ta đã đứng đây đợi ngươi, Dương Phi Lăng, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.” Minh Kính xoay người lại cười, trong ánh mắt lộ ra hàn khí “Ngươi dám chạy!”
“Mẹ ơi!” Dương Phi Lăng kinh hãi nhảy dựng lên, xoay người liền hướng phía ngược lại chạy đi. Chạy chưa được mấy bước đã thấy một điểm trắng bay đến trên người hắn, liền bị định trụ.
Dương Phi Lăng nhìn thấy Minh Kính dùng tuyết định trụ mình, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lại thấy Minh Kính nâng tay chỉ vào trán hắn lạnh lùng nói: “Xem ra, không dùng chút thủ đoạn, ngươi là không biết sợ.”
Dương Phi Lăng vừa nghe đến lời này liến ngất đi. Cái này cũng không thể trách hắn, liên tục mấy ngày chạy trối chết ngày đêm. Cơm ăn không được mấy khẩu, nước cũng không dám uống. Quá mệt mỏi. Dù sao cũng bị bắt được, thần kinh liền thả lỏng, hôn mê bất tỉnh.