Ngọc Lang - Khước Tâm

Chương 3: Mùa xuân




Mùa xuân sắp kết thúc, vết thương của Tư Tuần Úc cũng đã lành, nhưng ký ức thì vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.

Mưa xuân mỏng manh như sợi tơ, từng hạt mưa nhẹ nhàng dệt thành tấm lụa.*

*Trích từ bài “Xuân vũ ngâm” của nhà thơ Thiệu Ung thời Tống

Hạt mưa nho nhỏ mờ mịt rơi xuống, từ mái nhà nhỏ giọt thành từng chuỗi. Cả làng Đào Nguyên như bị bao phủ bởi một lớp sương mù mênh mang, không gian tại nơi đây cũng trở nên yên tĩnh và dịu dàng hơn.

Lâm Ngọc Chi ngẩn ngơ ngồi dưới mái hiên ngắm mưa xuân. Cây hoa đào trong sân chỉ còn lại một vài bông hoa cũng bị mưa cuốn bay, rơi xuống đất, cành cây có phần trụi lủi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những chiếc chồi non đang nhú lên, đem lại sức sống vô tận.

Âm thanh mưa rơi lộp độp bên ngoài không hề gây khó chịu, trái lại khiến lòng người trở nên bình yên.

Lúc này, Tư Tuần Úc đi đến đứng bên cạnh, hỏi cậu: “Đang làm gì vậy?”

Lâm Ngọc Chi quay đầu nhìn y một cái, rồi quay lại, nói: “ Ngắm mưa.”

Tư Tuần Úc nhìn những bông hoa đào rơi lả tả, thở dài: "Mùa xuân vậy mà đã đến lúc kết thúc rồi, thật khiến con người ta tiếc nuối.”

Lâm Ngọc Chi nghe vậy, bật cười: “Nhưng cũng sắp vào hè rồi. Phía nam có một hồ nước, hè tới sen nở đầy cả hồ, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem nhé.”

Tư Tuần Úc nghiêng đầu nhìn cậu, đáp một câu: “Được.”

Dứt lời, không gian giữa hai người lại trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Lâm Ngọc Chi ngẩng đầu nhìn y: “Ta cũng không biết tên ngươi là gì, nhưng ta thấy trên ngọc bội của ngươi có chữ ‘Úc’, sau này ta gọi ngươi là A Úc có được không?”

Tư Tuần Úc hơi cúi đầu, đôi mắt phượng vẫn mang một chút sắc bén, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Được.”

Ngoài trời, những giọt mưa cứ liên tục rơi, tựa như không có điểm dừng.

Hai người cứ thế trò chuyện dưới mái hiên, qua đó trở nên thân quen hơn nhiều.

Hạ tới, đứa con trai thứ hai nhà trưởng thôn Tào Tân thành thân, chuẩn bị tổ chức tiệc rượu.

Hôm nay từ tờ mờ sáng, cả làng đã nhộn nhịp, tất bật. Nhóm phụ nữ dậy sớm đi đến nhà trưởng thôn để hỗ trợ, trong khi đàn ông trong làng thì đi đón dâu, còn tụi trẻ con thì tụ tập lại, nô đùa ầm ĩ chờ xin kẹo hỷ từ nhà trưởng thôn. Đây là hỷ sự đầu tiên trong năm ở làng, mọi người đều vui mừng thay gia đình trưởng thôn.

Lâm Ngọc Chi cũng đã dậy, đang nhào bột trong bếp, Tư Tuần Úc cầm gáo gỗ giúp cậu đơm thêm nước ấm. Cậu dự định làm một ít bánh hỷ gửi đến nhà trưởng thôn.

Dân làng Đào Nguyên tính tình thật thà, chất phác, nhà ai có việc cần tổ chức tiệc rượu, cũng không yêu cầu phải mang theo tiền lễ, mọi người sẽ tặng những thứ có sẵn trong nhà như gạo, bột, dầu, ngũ cốc... và những phụ nữ trong nhà sẽ làm bánh hỷ gửi đi, thậm chí những gia đình có điều kiện tốt hơn chút cũng chỉ tặng thêm vài con gà, con vịt linh tinh.

Lâm Ngọc Chi vốn dĩ không biết làm bánh hỷ, nhưng cậu đã học được từ thím Hứa.

“Vẫn còn hơi khô, đổ thêm chút nước nữa đi.”

Thêm nước vào, Lâm Ngọc Chi cúi đầu nhào một chút, “Được rồi, giờ thì đủ nước rồi đó.”

Nhào bột xong, cậu để sang một bên để đi lấy lồng hấp.

“Ngọc Chi.”

Đúng lúc cậu chuẩn bị xoay người lại, thì chợt nghe thấy Tư Tuần Úc gọi.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Ngọc Chi thắc mắc nhìn y.

Tư Tuần Úc khẽ cười, đưa tay chỉ, “Mặt kìa.”

Lâm Ngọc Chi mới nhận ra mặt mình dính bột, vội vàng nâng tay áo lên xoa xoa.

“Còn không?”

“Hết rồi.” Tư Tuần Úc lắc đầu.

Sau khi quay người lại, mặt Lâm Ngọc Chi không hiểu sao lại có chút đỏ lên.

Bánh rất nhanh đã được hấp chín, Lâm Ngọc Chi đặt chúng vào giỏ tre, sắp xếp gọn gàng, dán lên một tờ giấy đỏ có chữ “Hỷ”, rồi cậu vào nhà lấy một bình sứ trắng đặt vào giỏ, thế là xong.

Tư Tuần Úc nhìn thấy, liền hỏi: “Cái này là gì?”

“À, đây là rượu thuốc, trưởng thôn đã lớn tuổi, cứ đến ngày mưa là đầu gối lại đau. Trước đây, lúc cha ta khám cho ông ấy đã đưa cho ông ấy một bình rượu thuốc, sau khi dùng thì thấy đỡ hơn nhiều. Hôm nay nhà ông ấy có tiệc mừng, tiện thể mang tặng một bình.”

Dứt lời, cậu xách giỏ lên, vừa đi về phía cửa vừa nói: “Không nói nữa, ta đi đưa đồ trước, chờ ta về, buổi trưa sẽ dẫn ngươi đi uống rượu mừng.”

Tư Tuần Úc nhìn theo bóng dáng Lâm Ngọc Chi rời đi, khẽ cười.

Giờ lành đã gần đến, Lâm Ngọc Chi liền dẫn Tư Tuần Úc đến nhà trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn nằm ở phía đông của làng, không xa lắm, đi một lát là tới. Chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng ồn ào, người ra người vào, thật là náo nhiệt.

Đến cổng thì thấy con trai cả của nhà họ Đào, Đào Mạnh, đang đứng ở cửa giúp đỡ tiếp khách.

Lâm Ngọc Chi dẫn người qua chúc mừng: “Anh cả Đào, chúc mừng nhé.”

“Ngọc Chi đến rồi hả, vào nhanh đi, sắp mở tiệc rồi.”

“Vâng.”

Nói xong liền vào trong.

Nhà họ Đào được coi là gia đình có điều kiện tốt trong làng, có ba gian nhà liền kề nhau và một cái sân lớn, trong sân bày rất nhiều bàn, bàn tiệc chính được đặt ở gian nhà giữa.

Chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe bên ngoài có tiếng hô: “Tân nương đến rồi!”

Lâm Ngọc Chi kéo Tư Tuần Úc sang một bên để nhường đường, đứng ở lối đi nhỏ.

Ngay sau đó, một đám người đông đúc ùa vào, Lâm Ngọc Chi suýt chút nữa không đứng vững, may mà có Tư Tuần Úc đỡ.

Lâm Ngọc Chi tựa vào cánh tay của Tư Tuần Úc, nói một tiếng: "Cảm ơn".

Tư Tuân chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì.

Người quá đông, Lâm Ngọc Chi đành phải kiễng chân ngó vào, chỉ thấy một tấm khăn voan đỏ phủ đầu, tân nương đang được ai đó cõng vào.

Một lúc sau, Lâm Ngọc Chi đã từ bỏ, quay đầu sang nói chuyện với Tư Tuần Úc.

“Nghe thím hai nói, tân nương là ca nhi ở làng bên, nghe đồn đó là ca nhi đẹp nhất làng họ.”

Tư Tuần Úc liếc nhìn khuôn mặt của Lâm Ngọc Chi. Theo y, trong làng Đào Nguyên này, hẳn là không một ca nhi nào đủ xinh đẹp để so sánh với Lâm Ngọc Chi cả.

Vì vậy, Tư Tuần Úc chỉ im lặng, không đáp lại lời của Lâm Ngọc Chi.

Tuy nhiên, Lâm Ngọc Chi cũng không đặt sự chú ý lên y, nên chẳng kịp để ý đến điều này, cậu chỉ muốn nhìn thấy dung mạo của tân nương mà thôi.

Ở cửa phòng chính, một đám người chen chúc nhau xem tân lang tân nương bái thiên địa.

Khi tiếng hô "Lễ thành!" vang lên, mọi người mới tản ra tìm chỗ ngồi.

Lâm Ngọc Chi chọn chỗ ngồi xong mới dẫn Tư Tuần Úc qua đó.

Tiệc mừng diễn ra náo động suốt buổi trưa mới tàn.

Lâm Ngọc Chi và Tư Tuần Úc sánh vai cùng về nhà.

“Nghe nói ca nhi đó mới mười sáu thôi, còn nhỏ hơn ta một tuổi lận.”

“Ngươi năm nay mười bảy rồi à?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Thế sao...”

“Cha ta không nỡ để ta lấy chồng sớm như vậy. Hơn nữa...” Giọng của Lâm Ngọc Chi nhỏ lại, dường như có chút ngại ngùng, cúi đầu nói, “Ta vẫn chưa gặp được người mình thích.”

Nghe vậy, Tư Tuần Úc khẽ cười.

“Ngươi cười cái gì chứ!” Lâm Ngọc Chi bực mình, giả vờ định đánh người.

“Được rồi, ta không cười nữa.” lúc Tư Tuần Úc nói câu này, trong mắt vẫn lấp lánh nét cười.

Lâm Ngọc Chi thấy y đã tém tém lại, chợt hỏi: “A Úc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi thế?” Nói xong cậu bỗng nhớ ra, A Úc là người mất trí nhớ, vừa định rút lại câu hỏi thì đã không còn kịp.

“Ha... ha...” Tư Tuần Úc nghe vậy, vô thức trả lời, “Hai mươi hai.”

“Ngươi nhớ ra rồi hả?” Lâm Ngọc Chi ngạc nhiên.

“Không đâu, chỉ là trong đầu nảy ra con số này nên ta buột miệng thôi.” Tư Tuần Úc lắc đầu.

“À, ra vậy.”

“Ừm.”