Ngọc Lang - Khước Tâm

Chương 16: Ngoại truyện 4.4




Lâm Ngọc Chi và Tư Khác là anh em kết nghĩa từ nhỏ.

Lần đầu tiên Lâm Ngọc Chi gặp Tư Khác, cậu mới sáu tuổi, còn Tư Khác năm tuổi.

Khi đó, cậu được chọn làm thư đồng của Nhị hoàng tử Tư Khác, Lâm Kham đã dắt cậu vào cung.

Trong thư phòng, cậu gặp Nhị hoàng tử từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, nhận hàng ngàn sự yêu thương từ mọi người xung quanh.

Lúc ấy, Lâm Ngọc Chi nhỏ nhắn đáng yêu, giống như một cục bột nhỏ.

Thế nhưng, nửa tháng sau.

Phương Phi Viên.

“Ngọc Chi, nhanh lên! Có người đến rồi.” Tư Khác đứng dưới gốc cây lớn, ngước đầu gọi với lên.

“Đến ngay!” Vừa dứt lời, Lâm Ngọc Chi trèo xuống thoăn thoắt như một con khỉ con.

Cùng lúc, tiếng gọi của cung nhân ngày càng gần hơn.

Tư Khác nhón chân nhìn một cái, rồi kéo Lâm Ngọc Chi chạy đi.

Hai cái bóng nhỏ, cúi thấp thân mình lủi vào bụi cỏ thoắt cái đã biến mất, những cung nhân đó cũng không tìm thấy họ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã lén đến cổng của Phượng Phi Viên, chưa kịp thở phào thì một cái bóng đổ xuống.

Hai đứa nhỏ nắm tay nhau ngước nhìn lên, Tư Khác lập tức trở nên ngoan ngoãn, không còn chút giảo hoạt nào như vừa nãy, ngoan ngoãn gọi: “Hoàng huynh.”

Lâm Ngọc Chi thấy tình hình không ổn, buông tay Tư Khác định chạy, đôi chân nhỏ vừa bước được nửa bước đã bị ai đó túm cổ áo nhấc lên.

Tư Tuần Úc mười tuổi cao hơn hẳn hai đứa nhỏ trước mặt, tay lại khỏe, xách Lâm Ngọc Chi như xách một con gà con.

“Ngươi, thả ta ra! Thả ta ra!” Lâm Ngọc Chi giãy giụa, mạnh mẽ như một chú hổ con.

Tư Tuần Úc mặt không biểu cảm nhìn cậu giãy giụa, không nói lời nào.

Chờ đến khi cung nhân nghe thấy tiếng mà đến, dẫn theo hai đứa nhỏ về gặp Hoàng hậu.

Phượng Tê Cung.

Hoàng hậu mặc một bộ cung trang* màu xanh nhạt, cây trâm bạch ngọc phỉ thúy cài nghiêng trên mái tóc mây, đang chăm sóc hoa cỏ trong sân. Bà ngẩng đầu lên thấy Tư Tuần Úc đi vào sân theo sau là có hai đứa nhỏ, cả hai đều cúi đầu, nhìn qua là biết lại nghịch ngợm rồi.

*宫装 (cung trang): Lối ăn mặc, trang phục của các bà trong cung. VD: Cung trang sắm sửa cùng ngồi kiệu hoa (trích trong bài thơ thuộc Cổ văn Việt Nam “Hai đám cưới long trọng” - Nhị Độ Mai) Nguồn tham khảo: Từ điển – Thanh Nghị

Hoàng hậu khẽ mỉm cười, dung mạo thanh tú nhã nhặn của bà dường như trở nên sinh động hơn.

Tư Tuần Úc hành lễ nghiêm chỉnh, gọi một tiếng: “Mẫu hậu.”

Hoàng hậu xoa đầu y, đáp: “Úc Nhi đến rồi.”

“Vâng.” Tư Tuần Úc ngoan ngoãn để cho Hoàng hậu xoa đầu.

Hoàng hậu cẩn thận hỏi thăm y về chuyện học hành gần đây, y đều đáp lại từng câu một.

Hỏi xong mới đến lượt hai đứa nhỏ ở phía sau đứng như đang đứng phạt.

“Hai đứa lại nghịch ngợm rồi, hửm?” Hoàng hậu chạm nhẹ vào trán của cả hai, một đứa thì quá ngoan, một đứa nhỏ thì nghịch ngợm không chịu nổi, không biết là giống ai.

Tư Khác ngoan ngoãn nhận lỗi: “Mẫu hậu, Khác nhi biết sai rồi ạ.”

Lâm Ngọc Chi ngẩng khuôn mặt tròn mũm mĩm lên, cười hết sức ngoan ngoãn, kéo tay áo Hoàng hậu nũng nịu: “Hoàng hậu nương nương, Ngọc Chi cũng biết sai rồi ạ.”

Hoàng hậu nhìn cậu làm bộ ngoan ngoãn, cũng không vạch trần. Đứa trẻ này mất mẹ từ rất sớm, khiến bà có phần thêm thương cảm nên cuối cùng cũng không nỡ, chỉ phạt chúng chép bài văn rồi cho qua chuyện.

Hai đứa nhỏ tuy nghịch ngợm nhưng chưa từng phạm lỗi lớn nào, trái lại còn khiến cung điện tĩnh mịch này thêm phần náo nhiệt. Phần lớn thời gian Hoàng hậu đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thậm chí đôi khi ngay cả Tư Tuần Úc cũng không can thiệp.

Nhiều khi, Lâm Ngọc Chi và Tư Khác sẽ đùa giỡn trong vườn, còn Tư Huyên Dục thì ngồi bên cạnh đọc sách.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua với những năm tháng vô tư của họ.

...

Tiên đế Tư Kim là người ôn hòa, văn nhã, chỉ có điều sức khỏe luôn không tốt, nghe nói là do căn bệnh mắc phải từ thời trẻ.

Lâm Ngọc Chi chỉ gặp Tư Kim một lần, khi ấy cậu vừa tròn bảy tuổi.

Lâm Kham được Tư Kim triệu kiến, liền dẫn theo cậu vào cung.

Điện Triều Dương.

Tư Kim mặc một bộ thường phục đứng trong đại điện, người gầy gò, tay cầm một cuộn tranh.

Lâm Kham dẫn Lâm Ngọc Chi vào điện, cúi người hành lễ, “Bái kiến bệ hạ.”

Lâm Ngọc Chi cũng bắt chước theo cha mình hành lễ.

“Đến rồi sao, miễn lễ.” Tư Khuẩn giơ tay đỡ cậu dậy.

“Tạ bệ hạ.”

Tư Kim nhìn Lâm Ngọc Chi, cười nói: “Đây chính là Ngọc Chi phải không, hoàng hậu thường nhắc đến với trẫm.”

“Thằng nhóc này không hiểu chuyện, khiến bệ hạ chê cười rồi.”

“Đâu có, con trai hoạt bát là tốt.” Ông lại nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lâm Ngọc Chi, đôi mắt hiền hòa nhìn cậu, nói: “Là một đứa trẻ ngoan.”

Nói xong, ông ra lệnh cho nội thị mang điểm tâm lên, để Lâm Ngọc Chi ngồi bên cạnh ăn.

Sau đó, ông đưa cuộn tranh trong tay cho Lâm Kham, cười nói: “Chi Thành, trẫm lại có được một bức tranh đẹp, khanh cùng trẫm thưởng thức được không?”

Lâm Kham cũng cười đáp: “Thần xin tuân lệnh.”

Năm Lâm Ngọc Chi mười sáu tuổi, sức khỏe của Tư Kim cũng ngày càng tệ hơn.

Khi đó, Tư Khác mười lăm tuổi lúc nào đứng trước mặt Lâm Ngọc Chi cũng luôn đỏ mắt, cậu đã biết rằng cha của Tư Khác có lẽ không còn chống đỡ được lâu nữa.

Phần lớn công việc triều chính đều đè nặng lên vai Tư Tuần Úc. Ngoài ra, y còn phải túc trực ở Triều Dương Điện chăm sóc bệnh tình của hoàng thượng, cả ngày hầu như không thấy bóng dáng y đâu.

Có một ngày, vào giữa đêm, trong cung truyền đến lệnh khẩn, Lâm Kham vội vã tiến cung, còn Lâm Ngọc Chi bị giữ lại ở phủ.

Hoàng cung, Điện Triều Dương.

Bên ngoài, có vài vị cận thần đang quỳ, Lâm Kham cũng ở trong số đó.

Trong nội điện, Tư Tuần Úc ngồi bên giường, nắm chặt tay Tư Kim.

Tư Tuần Úc vẫn luôn im lặng, cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt lấy mình, bàn tay gầy gò không còn ấm áp, có hơi lạnh, dù nắm lâu đến đâu cũng không thể ấm lại được.

“Tuần Úc.” Giọng Tư Kim rất nhẹ, vẫn dịu dàng nhưng vì bệnh tật mà hơi khàn.

Tư Tuần Úc ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, “Phụ hoàng.”

Tư Kim gắng sức mở mắt ra, muốn nhìn rõ hoa văn trên trướng, nhưng mắt lại mờ đi, liền từ bỏ.

Ông chậm rãi nói: “Tuần Úc, ta biết con không muốn ngồi lên vị trí này, nhưng em trai con còn nhỏ, nó cần con giúp đỡ.”

Tư Tuần Úc nắm chặt tay Tư Kim, gật đầu thật mạnh, đáp: “Dạ.”

“Di chiếu, ta đã viết xong rồi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng động.

“Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Nhị hoàng tử.”

Trong tiếng bái kiến vang lên liên tục, Hoàng hậu vội vàng dẫn theo Tư Khác đến.

Hoàng hậu không mặc cung trang, khoác một bộ đồ trắng ngần tựa ánh trăng, khuôn mặt không trang điểm lộ rõ vẻ tiều tụy, phía sau Tư Khác với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào nhưng vẫn cố gắng kìm nén.

Tư Tuần Úc đứng dậy, gọi một tiếng “Mẫu hậu,” rồi nhường chỗ, dẫn Tư Khác đứng sang bên cạnh.

Vân Thuấn Hoa từ từ bước đến cạnh giường, ngồi xuống, dù lúc này, bà vẫn giữ thẳng lưng, duy trì dáng vẻ đoan trang của một Hoàng hậu.

Bà nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Bệ hạ.”

Tư Kim nghe thấy tiếng của bà, muốn nhìn rõ khuôn mặt của bà, nhưng không thể, ông chỉ có thể gọi khuê danh của bà, “A Nhan, A Nhan.”

Vân Thuấn Hoa lập tức đỏ mắt, bà nắm lấy tay ông, gọi tên ông: “Ta đây, Trác Cẩm.”

“A Nhan, bao năm nay, ta đã bạc đãi nàng.” Tư Kim dùng chút sức cuối cùng để nắm chặt tay bà.

“Không, Trác Cẩm, chàng đã đối xử rất tốt với ta, chỉ là...” Vân Thuấn Hoa nghẹn ngào lắc đầu, không thể nói thêm.

Chỉ là quân thần chi lễ, những lễ nghi rườm rà đã khiến họ phải chịu nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Quen biết nhau từ thuở niên thiếu, từ thân thiết vô cùng đến cuối cùng lại phải tỏ ra tôn trọng như người xa lạ, mối quan hệ đã không còn như xưa nữa.

Khi trời vừa rạng sáng, tiếng chuông tang vang vọng khắp trời.

Tư Khác ôm chặt Tư Tuần Úc, vùi đầu vào ngực anh mình mà khóc lớn, Hoàng hậu lặng lẽ ngồi đó, đôi bàn tay đang nắm chặt lấy bà cũng đã buông thõng.

Lâm Phủ.

Lâm Ngọc Chi đứng trong sân, cậu nghe thấy tiếng chuông từ hoàng cung vọng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, cậu nghĩ, lúc này Tư Khác chắc chắn rất buồn. À, còn Tư Tuần Úc nữa.

Lâm Bảo từ trong nhà bước ra, cầm một chiếc áo choàng khoác lên người Lâm Ngọc Chi, “Thiếu gia, trời lạnh, người cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

“Ừm, không sao, ta đang đợi mặt trời mọc.”

Chốc lát, ánh sáng mặt trời mọc từ phía Đông đã xé toạc tầng mây, chiếu sáng khắp đất trời.