Lâm phủ.
Lâm Ngọc Chi vừa bước qua ngưỡng cửa, ngay lập tức thấy Lâm Bảo đi về phía mình.
Lâm Bảo là tiểu đồng của Lâm Ngọc Chi - một thiếu niên thanh tú.
"Thiếu gia, cuối cùng người cũng về rồi! Sao hôm nay người về muộn thế?"
"Có chuyện gì à? Bảo Nhi." Lâm Ngọc Chi vòng tay ôm lấy cậu bé cùng đi vào trong sân, mỉm cười hỏi.
"Lão gia đã trở về, vừa hỏi thăm người đấy." Lâm Bảo mặt mày lo lắng nói.
"À, vậy để ta đi thay quần áo trước đã." Lâm Ngọc Chi vẫn bình thản trả lời.
Lâm Bảo lúc này mới để ý rằng khi trở về thiếu gia nhà mình đã thay sang bộ quần áo khác.
"Thiếu gia!" Cậu bé sợ hãi kêu lên, "Bộ quần áo cũ của người đâu rồi?! Hơn nữa, bộ này sao lại rộng thế ạ?!"
"Chẳng qua bị ướt nên mượn tạm một bộ thôi mà." Lâm Ngọc Chi xoa xoa tai, "Đừng lo, không có gì quan trọng đâu, đi nào, theo ta về phòng thay đồ."
Lâm Bảo còn định hỏi tiếp, nhưng Lâm Ngọc Chi đã buông cậu bé ra, bước nhanh về phía trước.
Lâm Bảo thấy vậy chỉ biết thở dài rồi nhanh chóng theo sau.
Lâm Ngọc Chi đứng trước cửa thư phòng, gõ nhẹ.
"Vào đi."
Lâm Ngọc Chi đẩy cửa bước vào, "Cha."
Lâm Kham đứng sau bàn, tay cầm một cuốn sách, chậm rãi nói: "Ừ, con đi đâu vậy?"
"Núi Khổng Thúy ạ." Lâm Ngọc Chi thành thật trả lời.
Lâm Kham im lặng một lúc, lật trang sách rồi mới nói: "Ngọc Chi, cha không cấm đoán gì con, nhưng lần sau ra ngoài nhớ mang theo người, đừng tự đi một nữa."
"Vâng thưa cha, con biết rồi ạ." Lâm Ngọc Chi ngoan ngoãn đáp.
Lâm Kham gật đầu, không nói thêm gì nữa, vẫy tay cho phép cậu ra ngoài.
Lâm Ngọc Chi ra khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời đã lặn dần, trời gần tối rồi.
"Bảo Nhi, bộ quần áo ta thay ra em đã giặt chưa?" Lâm Ngọc Chi bước vào phòng mình, ngồi xuống bên bàn, rót một cốc nước.
Lâm Bảo đang sắp xếp giường chiếu trong phòng, nghe vậy trả lời: "Giặt rồi ạ."
"Phơi khô rồi cất đi, mai ta phải trả lại đấy."
"Rõ, thưa thiếu gia."
"Giường chiếu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi ạ."
"Thiếu gia nhà em muốn tắm rồi, mau đi lấy nước đi."
"Vâng vâng, đi ngay đây ạ."
...
Hai ngày sau, Lâm Ngọc Chi dẫn theo Lâm Bảo vào cung.
Điện Triều Dương.
Tư Khác vùi mình trong đống tấu chương, mày nhíu lại. Một lúc sau, đột nhiên ngừng bút rồi quăng nó đi, chiếc bút lăn xuống đất, hắn cũng gục đầu lên bàn, cụng trán vào bàn liên tiếp hai cái.
"Aaaa... Hoàng huynh khi nào mới về vậy?!" Tư Khác hét lớn.
Viên thái giám đứng bên cạnh sợ hãi trả lời: "Bệ hạ, bên phía Vương gia vẫn chưa có hồi âm..."
Tư Khác ngẩng đầu, tức giận nói: "Không phải huynh ấy nói nghỉ ngơi hai ngày thôi sao? Hiện tại đã là mấy ngày rồi?! Ngay cả một lá thư cũng không gửi về!"
Viên thái giám bối rối khuyên nhủ: "Bệ hạ, ngài cũng biết vào mùa hè Vương gia có chút khó chịu, thời tiết nóng nực thế này chỉ có Núi Khổng Thúy mới mát mẻ chút."
Tư Khác hít sâu một hơi, rồi chìa tay ra với viên thái giám, "Bút."
Viên thái giám vội vàng nhặt bút lên, hai tay dâng lên cho hắn, thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục mài mực.
Hắn vừa cầm một bản tấu chương lên, ngoài kia đã có cung nhân vào bẩm báo.
"Bệ hạ, Lâm công tử tới rồi."
Mắt Tư Khác sáng lên, trên mặt nở nụ cười, "Mau mời vào!"
"Dạ."
Người đó liền lui ra ngoài.
Lâm Ngọc Chi để Lâm Bảo ở ngoài đợi, tự mình xách một chiếc túi vải nhỏ bước vào điện.
"Bái kiến bệ hạ." Lâm Ngọc Chi cung kính hành lễ.
"Bình thân." Tư Khác cũng làm bộ làm tịch nói.
"Tạ bệ hạ." Lâm Ngọc Chi đứng dậy.
Tư Khác liếc nhìn xung quanh, ho một tiếng, phất tay, ra hiệu cho tất cả cung nhân, thái giám trong điện lui ra ngoài.
"Dạ."
Khi mọi người đã lui ra hết, Tư Khác đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Ngọc Chi, mặt buồn rầu nói: "Ngọc Chi, cuối cùng ngươi cũng tới."
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Ngọc Chi giơ tay xoa đầu hắn.
"Hoàng huynh nói nghỉ ngơi hai ngày, bảo ta giúp huynh ấy phê tấu chương, nhưng đã qua mấy ngày rồi, huynh ấy vẫn chưa trở về." Tư Khác nói, mắt đã đỏ hoe vì tủi thân.
"Được rồi được rồi, đừng khóc mà." Lâm Ngọc Chi an ủi, "Ta có việc tới tìm ngươi."
"Ồ, việc gì?" Tư Khác khịt mũi, hỏi.
Lâm Ngọc Chi đưa chiếc túi vải nhỏ cho hắn, "Đây, người giúp ta trả lại Vương gia."
Tư Khác nhận lấy, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
"Quần áo mượn của huynh ấy." Lâm Ngọc Chi mím môi.
"Hả?!" Tư Khác trợn mắt, trong đầu lóe lên hàng loạt suy nghĩ.
"Ngươi, các ngươi..." Tư Khác nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Chi, giọng run rẩy.
Lâm Ngọc Chi thấy biểu hiện của hắn, bỗng nhiên bực mình, gõ một cái vào đầu cậu ta, "Nghĩ gì vậy!"
"Hai ngày trước ta tới Núi Khổng Thúy hái sen, không cẩn thận làm ướt quần áo. Sau đó gặp Vương gia là huynh ấy cho ta mượn quần áo mà thôi." Lâm Ngọc Chi giấu đi phần ngã xuống nước, không muốn khiến người khác lo lắng.
"Ồ, ra vậy, ta hiểu lầm rồi." Tư Khác gãi đầu, ngượng ngùng.
Lâm Ngọc Chi hừ một tiếng, "Biết vậy là tốt, không có việc gì nữa, ta về đây."
Nói rồi, xoay người định rời đi.
"Đừng mà, Ngọc Chi, ngươi ở lại với ta một lát đi, trong cung chỉ có một mình ta, chán lắm." Tư Khác lại nói với giọng tủi thân.
"Không phải ngươi còn cả đống tấu chương sao? Rảnh rỗi thế à?"
Không nhắc thì thôi, nhắc tới là Tư Khác xụ mặt, cả người ủ rũ nói: "Không."
Lâm Ngọc Chi thấy cậu ta như vậy, vỗ vỗ vai cậu, "Tư Khác, giờ cậu đã là Vua một nước rồi, phải gánh vác trách nhiệm. Nếu là lúc còn bé, tôi có thể ở lại chơi với cậu, nhưng giờ thì không được nữa."
Tư Khác cúi đầu, một lát sau mới "ừ" một tiếng.
"Được rồi, ta về đây."
"Vậy lần sau, đợi ta rảnh, ngươi nhớ đến thăm ta."
"Được."