Ngọc Hồ Băng

Chương 1




Edit: Băng Tiêu

Beta:Dạ Tư Vũ

Thanh âm của Tiêu Hoài không lớn nhưng lại lộ ra một tia lãnh khốc làm người khác một khi nghe thấy bất chợt liền sợ hãi kinh tâm: “Thứ đó ở đâu?”

“…” Lê Thiển cúi đầu xuống không trả lời, chỉ cười lãnh đạm. Sắc đẹp của hắn ưu diễm tuyệt trần dù cho thân này đang ở nơi địa lao hắc ám thâm thối. Nụ cười của hắn tuyệt nhiên làm xao động tâm can dù cho thân hắn đang bị treo trên thiết liên thô ráp, mảnh vải che thân vấy đầy dấu vết hành hạ cũng không cách nào giảm bớt được vẻ thần thái bất phàm ấy. Tia cười lãnh đạm đó dường như bừng lên xua tan đi bóng tối tràn lan xâm chiếm mọi thứ xung quanh, khiến tâm kẻ đứng nhìn nhất thời cũng rùng mình mê dại.

Tiêu Hoài quay đầu đi, cố khắc chế nội tâm của mình, gắng gượng duy trì giọng nói lạnh băng: “Nói, nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh chóng.”

Im lặng.

...

Sau đó chỉ còn nghe thấy những tiếng vút roi liên tục vào thân thể kẻ thụ hình hòa lẫn với những tiếng thống khổ rên rỉ gần như không thể nghe thấy. Lê Thiển bất tỉnh dưới ngọn đèn dầu loe loét, máu tươi đỏ thẫm văng ra tứ phía, mỗi một lần ngọn roi vung lên là máu lại vấy ra dính đầy vào bốn vách tường thấp lạnh.

“Thứ đó có phải đang ở trong tay Dương Luyến, đúng không?” Tiêu Hoài vặn cằm Lê Thiển lên gặng hỏi. Hệt như hắn đã đoán được từ trước, Lê Thiển vẫn mở to hai mắt, chỉ có điều ánh mắt đó như phiêu diêu trôi dạt về nơi hư vô nào đó, không phải ở đây. Tiêu Hoài nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt anh tuấn bất đầu co giật vặn vẹo: “Im lặng như vậy có nghĩa là đã thầm thừa nhận rồi chứ gì. Nói, Dương Luyến đang ở đâu.”

“Không nói cho ngươi biết.” Lê Thiểm nhẹ nhàng trả lời, chất giọng suy yếu nhưng lại vô cùng dứt khoát.

Tiêu Hoài không kiềm chế được cơn cuồng nộ, hung hăng quăng xuống má Lê Thiển một bạt tay thật mạnh, căm mắng: “Tiện nhân! Chúng ta đều là đồng môn, luận về võ công, tài trí hay gia thế, Dược Luyến có điểm nào hơn được ta? Dựa vào cái gì mà ngươi đến chết vẫn muốn bảo vệ hắn?”

Lê Thiển lãnh đạm cười, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất người còn đứng bên cạnh. Tiêu Hoài bấy giờ mới hiểu được, nụ cười thuần khiết đó chỉ dành cho một mình Dương Luyến mà thôi.

Vẻ mặt của Tiêu Hoài trong nháy mắt liền trở nên âm trầm độc ác: “Ngươi đã không chịu nhận ân tình của ta, vậy thì đợi tới lúc sư phụ về, tự mình hỏi ngươi vậy. Thủ đoạn của sư phụ thế nào chắc ngươi đã biết quá rõ rồi nhỉ, đó mới thật sự là làm cho người khác sống không bằng chết.”

Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nụ cười trên mặt phút chốc đóng băng, Lê Thiển tuyệt vọng nhắm mắt lại, lần đầu tiên dùng thanh âm cầu khẩn nói với Tiêu Hoài: “Van cầu ngươi, hãy giết ta luôn đi.”

“Muốn chết ư? Ta còn lâu mới làm việc có lợi cho ngươi như vậy.” Khoé miệng Tiêu Hoài nhếch lên một đường tà ác, “Không những thế, ta sẽ đề nghị sư phụ cho ngươi sống lâu thêm vài ngày. Nếu như Dương Luyến cũng yêu ngươi, có lẽ hắn sẽ tự chui đầu vào lưới, mau thôi.”

“Thứ đó không phải ở trong tay Dương Luyến.”

“Vậy nó ở đâu?”

“Ta không biết.”

Tiêu Hoài lạnh lùng nói: “Ta mất hết kiên nhẫn với ngươi rồi nhé. Chờ đến khi bắt được Dương Luyến, cho dù thứ đó không ở trong tay hắn, nhưng chỉ cần dùng tính mạng của ngươi hoặc của hắn ra để uy hiếp, thể nào một trong hai ngươi cũng phải nói thật.” Tiêu Hoài nói xong liền thu hồi roi da, xoay người rời đi.

Cánh cửa sắt ngục giam lần nữa đóng sầm lại. Ngọn đèn sắp cạn lay lắt yếu ớt tỏa ra xung quanh quần ánh sáng mờ nhạt trong chốc lát rồi hoàn toàn bị hắc ám nuốt trọn vào lòng.

Lê Thiển chậm rãi rơi vào cơn mê.

Kí ức xưa cũ dần hiện ra trong giấc mộng.

Thi Phục Đức mang theo hai nam hài khoảng tám chín tuổi đi vào sơn cốc. Còn nhớ đó là một buổi sáng đầu đông rét lạnh, trên bầu trời vỡ vụn những bông tuyết li ti tung bay trong cơn gió thổi lạnh thấu xương.

Lê Thiển thẳng lưng quỳ gối trong sân, quần áo đơn bạc nhàu nát càng tăng thêm vẻ mặt tái nhợt trên thân hình run rẩy của hắn. Bấy giờ, chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi nhưng trong đôi mắt thấu suốt như nước lại không hề mang theo chút ngây thơ sáng lạn nào mà chỉ tràn đầy những đau thương với sợ hãi.

Thi Phục Đức chỉ vào Lê Thiển rồi nói với hai nam hài bên cạnh: “Hắn là thằng hầu ti tiện nhất ở đây, các ngươi có thể tuỳ ý đánh chửi sai bảo. Nếu như hắn dám tỏ ra phản kháng, các ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ trừng phạt hắn gấp đôi.”

Lê Thiên vẫn lặng lẽ quỳ ở đó chờ cho đến khi Thi Phúc Đức dẫn theo hai nam hài đi qua hành lang rẻ sang chỗ khuất mới dám đứng dậy. Hắn biết hai nam hài đó vốn là đệ tử mà Thi Phúc Đức mới thu nhận, Dương Luyến tám tuổi và Tiêu Hoài vừa tròn chín. Hắn cũng biết, từ nay về sau, cuộc sống của hắn sẽ càng thêm khổ sở.

Vài ngày sau.

“Lê Thiển, bổ củi hết chưa? Tiêu thiếu gia chuẩn bị tắm rửa, cần rất nhiều nước nóng đó.” Tiếng thúc giục vang lên bên tai.

“Chưa xong ạ.” Lê Thiển cẩn thận trả lời, rìu rất cùn, sức lực của hắn lại quá yếu, một đống củi to chất chồng như núi thì làm sao hắn có thể bổ hết trong một canh giờ được?

“Làm nhanh lên, đừng có mà lười biếng. Bổ xong đống củi này, còn mấy chậu quần áo để đằng kia chờ ngươi tới giặt đó.”

“Vâng ạ.” Lê Thiển nhẹ giọng nói: “Còn một chút nữa là xong rồi.”

“Hừ, đúng là vô dụng! Đợi ngươi bổ xong chắc Tiêu thiếu gia mai mới tắm được quá!”

Cố gắng làm những việc làm không bao giờ hết song song với những lời chỉ trích thậm tệ, Lê Thiển sớm đã nghe quen, từ khi hắn có thể nhớ được tới nay thì đã là như vậy rồi, chưa hề có ai thay hắn nói một lời bênh vực nào, hắn cũng im lặng càng không có bản năng tự vệ hay cãi lại, chỉ là tự nhiên học dần tính nhẫn nại và cách để vâng lời. Bởi vì ở nơi này, hắn chỉ là một tên hầu ti tiện hèn kém nhất.

Bổ củi xong thì trời cũng sẫm tối. Hắn đã bỏ lỡ mất bữa cơm cuối ngày, mà Lê Thiển cũng chưa bao giờ trông cậy nhà bếp sẽ lưu lại một chút gì ăn được cho hắn. Chịu đói vốn đã lâu thành lệ, không hoàn thành kịp công việc được giao may mắn không bị đánh đã là tốt lắm rồi, còn dám đòi hỏi gì hơn nữa. Hắn không dám nghỉ tay, bắt đầu ngồi ngay trước đống quần áo, đôi tay xây xát máu khi bổ củi sơ sẩy bị thương giờ đây lại phải nhúng vào làn nước lạnh băng trong giếng, Lê Thiển cố gắng chịu đựng cái đau thấu xương bắt đầu vò giặt quần áo.

Tuyết đã ngừng rơi nhưng mây vẫn chưa tan, ánh trăng tàn mơ hồ khoác lên mình một lớp áo ẩn hiện thê lương.

Dương Luyến bưng một bát cháo từ ngoài cổng đi thẳng vào sân. Hắn mặc một bộ quần áo bằng gấm thượng hạng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông dày ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo do lạnh có hơi đỏ lên, thờ ơ đi vào, ngầng đầu nhìn hoa mai đang bung nở cánh một lúc khá lâu rồi cúi đầu dùng thìa khuấy cháo múc lên một muỗng, nếm một cái lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đặt bát xuống chiếc ghế ở gần hành lang rồi vội vã chạy đi.

Trong sân, lúc này chỉ còn lại một mình Lê Thiển.

Từ chiếc bát tinh xảo tản ra mùi thơm nhè nhẹ làm Lê Thiển không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại nhanh chóng cúi xuống tiếp tục công việc. Hắn chỉ là có một chút hy vọng mong manh không thực tế mà thôi, lớn đến giờ ngoại trừ cơm thừa canh cặn, chưa bao giờ từng được hưởng qua đồ ăn nào khác.

Qua thời gian một nén hương, Dương Luyến vẫn chưa trở về. Không biết từ đâu có một chú mèo con nhảy lên chạm vào thành ghế làm đổ bát cháo. Cháo trong bát cứ lẳng lặng mà chảy hết xuống sàn nhà, còn con mèo đó sớm đã không còn thấy tăm hơi.

Trong lòng Lê Thiển bỗng nhiên kích động không thôi, cháo đã bị đổ ra hết cả rồi, khẳng định Dương thiếu gia sẽ không ăn đâu. Vậy thì chỗ cháo trên đất chẳng phải rất lãng phí hay sao? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không tự chủ được mà đi về phía hành lang, ngồi xổm bên cạnh chiếc ghế dựa, lấy ngón tay chấm chấm vào một ít cháo trên mặt đất rồi đưa lên miệng mút, cháo vẫn còn âm ấm, ngọt ngọt thơm thơm, không chỉ có mỗi mùi của gạo còn pha lẫn nhiều vị hương khác nữa, rất ngon. Lê Thiển dừng lại một chút, không thấy ai ở đây liền nghĩ muốn dùng tay chấm thêm một ít nữa.

“Ngươi làm gì vậy?” Giọng nói của Dương Luyến vang lên.

Lê Thiển sợ hãi run rẩy, vội vàng cuống quít quỳ rạp xuống đất.

“Ngươi thật là một tên nô tài lớn mật to gan, cư nhiên có dũng khí uống trộm cháo của sư đệ ta?” Tiêu Hoài tức giận khiển trách.

Lê Thiên rùng mình run lên nhưng vẫn im lặng không lên tiếng giải thích, từ thuở nhỏ hắn chỉ biết, mặc kệ là lỗi của ai, hắn luôn là người duy nhất bị phạt. Giải thích, khóc lóc cầu xin đều vô ích, chỉ có thể im lặng chờ đợi trừng phạt giáng xuống – đấy là việc duy nhất hắn có thể làm. Ngoan ngoãn nghe lời, đôi khi có thể đổi về một trận đòn nhẹ nhàng và mau chóng hơn.

Giọng nói nhỏ nhẹ của Dương Luyến vang lên: “Sư huynh, ngươi nhìn xem, bát cháo bị đổ cả rồi, có lẽ là do mấy con mèo nhảy lung tung gây ra. Nếu hắn có chủ tâm ăn vụng thì tại sao lại ngồi mút đống cháo trên mặt đất thế kia?”

“Vừa rồi chúng ta đều không ở đây, nói không chừng là do hắn có tật giật mình mới làm đổ bát cháo.” Tiêu Hoài mỉa mai nói: “Sư đệ, mất công ngươi tốt bụng còn chạy đến phòng bếp lấy cho hắn một bát cháo nóng. Hạng người như hắn cũng xứng à?”

“Sư huynh, ngươi nghe hắn giải thích một chút đi, chúng ta không thể trách oan người tốt được. Ta thấy hắn cũng tội nghiệp mà, suốt ngày đều làm việc, có lẽ đã bụng đã đói lắm rồi.”

Lê Thiển trong lòng dâng lên một loại tình cảm ấm áp, lần đầu tiên… lần đầu tiên có người quan tâm đến hắn, đối tốt với hắn, vì hắn mà giải bày. Trong giây phút đó, hắn đã đem cái tên Dương Luyến ấy khắc sâu trong tâm cốt. Hắn sợ hãi ngẩng đầu, nghĩ muốn thu hết dũng khí để giải thích, để Dương Luyến có thể biết hết sự thực. Nhưng bàn tay của Tiêu Hoài lại không chút lưu tình mà tát một cái thật đau vào mặt Lê Thiển, làm hắn sững lại.

“Chẳng qua chỉ là một thằng hầu hạ tiện thôi mà. Sư phụ cũng đã nói chúng ta có thể tuỳ tiện trừng phạt hắn. Cần gì phải nhiều lời.”

Máu tươi từ khoé môi nhợt nhạt như nước tràn ra, ánh mắt Lê Thiên trở nên đục mờ không rõ. Hắn cúi đầu, gương mặt nóng rát đau đớn, khiến hắn im lặng chẳng buồn nói điều gì nữa. Cái tát này của Tiêu Hoài đã làm hắn hoàn toàn thứ tỉnh mà nhìn lại vị trí của mình – đúng vậy, hắn chỉ là một thằng hầu hạ tiện hèn mọn nhất nơi này mà thôi.

“Tội ăn vụng, chúng ta quất hắn mười roi rồi cho hắn quỳ suốt đêm luôn, thế nào?” Tiêu Hoài nói ra một cách dễ dàng.

Lê Thiển còn nhỏ sức yếu, nhưng quản gia cứ theo Thi Phục Đức phân phó mà làm, cho tới bây giờ luôn giao cho hắn công việc cực khổ và nặng nhọc nhất. Hắn thường xuyên vì không làm xong mà phải chịu phạt. Roi quất là chuyện nhỏ, nhưng nếu quỳ đến tận sáng ngày mai thì mấy chậu quần áo kia ai giặt đây? Lúc quản gia kiểm tra, chắc chắn lại phải ăn một trận đòn tàn nhẫn nữa thôi, mà nếu để cho Thi Phục Đức biết, có lẽ không đơn giản chỉ là một trận đòn.

“Sư huynh, vậy không tốt lắm đâu.”

“Thế chúng ta chờ sư phụ trở về, rồi nhìn người xử lý mọi việc thế nào nhé.” Tiêu Hoài cười hì hì nhìn Dương Luyến, kỳ thật hắn thừa nhận mình có chút đố kỵ, sư đệ luôn luôn lạnh nhạt mà lại đi quan tâm một tên người hầu hạ tiện không hề quan trọng. Nên giờ, hắn muốn lên mặt đại sư huynh mà nhân cơ hội xả giận một lượt: “Ta là sư huynh, ngươi phải nghe lời ta. Nếu như ngươi không nghe, ta sẽ đem chuyện đêm nay ngươi lười biếng không luyện công nói cho sư phụ biết.”

Dương Luyến không sợ Tiêu Hoài nhưng hắn lại sợ vị sư phụ nghiêm khắc kia. Hơn nữa, Tiêu Hoài đang nắm được nhược điểm của hắn, hắn bất đắc dĩ không thể không nghe theo.

Quỳ suốt cả đêm cũng chẳng là gì, vết máu bầm ở đầu gối chưa bao giờ từng biến mất, cho nên sớm đã tập thành thói quen, roi đánh chẳng qua cũng chỉ là đau nhức vài ngày, không nghĩ đến nó tức thì quên ngay, nhưng Lê Thiển lại không cách nào quên được nỗi chua xót trong lòng. Thi Phục Đức từng nói phụ thân của Lê Thiển gây tội bất dung, bán đứng bằng hữu, hại chết cả vạn người. Cho nên Lê Thiển còn sống là phải chuộc tội cho phụ thân hắn. Hắn sinh ra đã có tội, số mệnh định sẵn là phải chịu tất cả hành hạ. Ngay cả quyền tự sát cũng tước đi, hắn còn có mẫu thân đang bệnh nặng và đệ đệ còn thơ dại. Nếu hắn chết, người thân của hắn sẽ lại tiếp tục chịu khổ, hắn còn sống, mẫu thân và đệ đệ ít nhất còn có thể yên ổn sinh sống ở một vùng quê vô danh hẻo lánh mà hưởng trọn cuộc sống bình an hạnh phúc.

Quỳ cả một đêm, sáng sớm lại bị quản gia tàn nhẫn đánh một trận thê thảm. Sức cùng lực kiệt, Lê Thiển bất tỉnh ngã sấp trên đất. Mấy ngày nay, Thi Phục Đức không ở đây, quản gia sai người kéo Lê Thiển vào phòng chứa củi, tuỳ tiện xử lý vết thương một chút rồi bỏ đi chả thèm để ý đến nữa.

Đau đớn lẫn lộn trong cơn sốt mê man, thay phiên hành hạ Lê Thiển, nhưng cái khó chịu nhất càng không phải là nỗi đau da thịt bên ngoài thể xác mà là nỗi thống khổ khó tả từ tận sâu trong cốt tuỷ truyền tới nhanh chóng bao phủ toàn thân. Lạnh, như ba mươi chín ngày trần truồng nằm trên hàn băng thấu xương. Đau đớn, như vết thương bị người khác liên tục cào xé rồi dìm trong diêm thuỷ. Hắn biết đấy là bệnh cũ tái phát, từ lúc nhỏ đến nay đã là vậy rồi, cứ mười ngày là lại phát bệnh một lần, lúc đầu hắn còn đau đớn gào khóc, lăn lộn trên đất, nhưng chỉ đổi lấy được một trận đòn roi đánh đập. Về sau, hắn học cách im lặng mà chịu đựng, Thi Phục Đức nói hắn mắc phải bệnh nan y, nhiều nhất chỉ sống đến năm hai mươi là cùng, không có bất kì loại thần đan diệu dược nào trên đời có thể cứu chữa được.

Nhưng Lê Thiển không muốn chết, mặc dù còn sống chỉ là thống khổ.

Nhưng hắn vẫn muốn kiên trì sống sót, ít nhất còn sống thì còn có hy vọng chờ được đến ngày hạnh phúc.