Ngọc Gỗ Định Ước

Chương 4




Màn gấm đã nhẹ nhàng kéo lên, hai cái hầu khoanh tay đứng ở bên cạnh, mặc dù không nói lời nào, trên mặt đã có che dấu không được vui mừng, chỉ vì đại tiểu thư các nàng, sau nửa tháng hôn mê, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi.

"Ta có phải biến dạng rồi hay không hả ?" Cố Minh Yên tựa vào giường, nhìn công tử mà cười. Nàng tuy bị bệnh nặng, dung sắc tiều tụy, nhưng lúc cười, quyến rũ vẫn không thay đổi, hai mắt nhu nhuận muốn chảy ra nước, không ai có thể dùng chữ xấu để liên hệ với một mỹ nhân như vậy.

Vì thế công tử nói: "Sao rồi?"

"Vậy ngươi xem bộ dáng ta đi, vì sao cổ quái như vậy? Một bộ dáng hoảng hốt."

Công tử hơi ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào, Cố Minh Yên đã "Xì" một tiếng bật cười, "Có phải ngươi không tin ta đã tỉnh hay không, cho nên vui vẻ đến ngốc rồi? Đồ ngốc, đó là bởi vì ta không nỡ bỏ ngươi, ta biết ngươi đang đợi ta tỉnh lại, vì thế ta liền liều mạng mở mắt, mở to mở to, rốt cục thành công rồi!"

Công ta bị nàng đùa, hơi sủng nịch giúp nàng vén mấy sợi tóc giữa trán ra sau tai, Cố Minh Yên bắt được tay hắn, làm nũng nói: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải cực kỳ lo lắng cho ta hay không? Có phải vẫn ăn không ngon ngủ không yên hay không, lo lắng ta lo lắng sắp điên mất rồi? Nếu ngươi dám nói không phải, ta liền cắn chết ngươi!"

Công tử cười nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta tin tưởng ngươi thật sự khỏe rồi."

"Chán ghét." Cố Minh Yên nhăn mặt nhăn mũi, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: "Vô Ngân..."

"Uhm?"

"Chờ thêm vài ngày để ta bình phục hoàn toàn, chúng ta thành thân có được hay không?"

Công tử ngẩn ngơ, không ngờ sau khi nàng khỏi bệnh, cái thứ nhất yêu cầu lại là cái này.

Cố Minh Yên cắn môi dưới, không thẹn thùng mà nói: "Ngươi chớ có cho là ta đang nói đùa ngươi. Ta thật sự cảm thấy sau một lần chết, thật sự bởi vì không nỡ bỏ ngươi, cho nên mới vùng vẫy trở về. Chúng ta thành thân có được hay không?"

"Được." Hắn ôn nhu đáp ứng, nhưng không biết sao, trong đầu lại xẹt qua khuôn mặt Mộc tiên sinh, ánh mắt kia tối đen, theo dõi hắn, vô cùng u oán, vô cùng thương tổn. Công tử cảm thấy tim hắn đau nhói.

Cố Minh Yên cao hứng nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Đây chính là ngươi nói, không được đổi ý, không được xấu!"

Công tử nhìn nàng, nữ tử trước mắt này mới đúng là người hắn ngưỡng mộ, vì sao vào thời điểm này lại nhớ tới một nữ tử khác? Hắn cầm tay nàng, muốn mượn nhiệt độ cơ thể của nàng để chứng minh tồn tại của nàng, tay mềm mềm mại trắng mịn, nhưng trong đầu hắn lại mnhows nhung một đôi bàn tay khác.

Bàn tay tắng nõn kia, trên ván cờ tranh phong cùng hắn; bàn tay kia kích thích dây đàn, dẫn đường hắn hợp tấu với nàng; bàn tay kia làm ra thức ăn, mà hắn lại phun ra tại chỗ; bàn tay kiacầm bút lông, viết xuống câu thơ làm hắn hồi hộp ...

Nhiều bóng dáng của bàn tay kia như vậy, khiến lối suy nghĩ của hắn quấn quanh.

Cố Minh Yên thấy hắn hoảng hốt, lúc này cong môi lên nói: "Chán ghét, ngươi bắt đầu do dự phải hay không? Ngươi hối hận phải hay không?"

Công tử bừng tỉnh, trong lòng kinh hãi, lẩm bẩm: "Ta nói không giữ lời khi nào?"

Lúc này Cố Minh Yên mới mãn ý, cười duyên, tựa đầu trên vai hắn, hầu tì bên cạnh nháy mắt, lén lút thối lui ra ngoài.

"Gặp quỷ, nàng không phải thần y sao? Sao lại khiến bản thân thành cái dạng này?"

Thật không biết là phong thuỷ luân hồi chuyển hay không nữa, bên kia, muội muội mới vừa tỉnh lại, bên này, liền đổi thành Mộc tiên sinh, ... Không, Tiễn Tụy Ngọc hôn mê bất tỉnh. Bên ngoài sương phòng Cố Vũ Thành khoanh tay đi tới đi lui, cảm thấy bản thân cực kỳ đau đầu. Chuyện của nữ nhân này, hắn cảm thấy đau đầu. Lúc này thật sự là thỉnh Bồ Tát trở về, đuổi không đuổi được, nói lại không nói được, ai bảo nàng là Tiễn gia nhị tiểu cực kỳ sáng lạn.

Hắn giống như nghe thấy một người hỏi hắn: "Ngươi có thể nhìn ra đây là cái gì không?"

Sau đó một đáp án tự nhiên mà xuất hiện ở trong đầu: "Đây là Lạc Hà và chim bay, thu thủy Thiên Nhất sắc."

Vì sao... Vì sao lại như vậy?

Công tử thâm sâu cúi người, vùi đầu giữa hai chân.

"Tiểu thư, đã chỗ."

Một bàn tay nhấc màn xe lên, bóng tối được ánh sáng lấn át, toàn cảnh là Lục Trúc, nồng đậm Thúy Dục Tích.

Nàng cảm thấy bản thân như là mượn một cái thể xác, sau đó lặp lại mọi chuyện, trong câu chuyện đó, nàng tên là Tiến Tụy Ngọc, chân mày khóe mắt tất cả kiêu ngạo bức người - -

"Tiểu thư, đã chỗ." Hai hầu tì Lâm Uyên, Tiện Ngư nhảy xuống xe trước, sau đó chuyển tới đỡ tiểu thư.

Tiễn Tụy Ngọc đánh giá cảnh sắc ngoài xe, chỉ thấy một gian nhà tranh thấp thoáng trong Thúy Trúc, rất sạch sẽ, nhưng cũng cực kỳ đơn sơ, "Là nơi này sao?"

"Vâng, Tiểu Lục tìm ba ngày, mới tìm hiểu được hắn đã từng đặt chân tới đây."

Tiễn Tụy Ngọc xuống xe: "Các ngươi chờ ta ở chỗ này, ta tự đi được."

Nàng đi đến trước nhà tranh, cửa sổ mở rộng ra, bên trong cũng không bóng người. Kỳ quái, hắn đi đâu rồi nhỉ?

Sau nhà lờ mờ truyền đến tiếng nước chảy, vòng qua nhà tranh, đi về phía trước hai ba trượng, chỉ thấy một hồ nước, người nàng muốn tìm đang ngồi bên bờ hồ câu cá.

Ánh mặt trời ôn nhu chiếu trên người hắn, cả người hắn đều nhuộm thành màu ánh bạc. Tiễn Tụy Ngọc nhìn nửa mặt bên của hắn, chợt phát hiện thì ra thư sinh nghèo túng này ngày thường lại tuấn mỹ như vậy, gió nhẹ nhẹ thổi bay quần áo của hắn, ôn tĩnh như ngọc.

Lúc này, cái phao trên mặt nước thoáng động, ánh mắt Ân Tang sáng lên, lập tức thu cần câu, kéo lên một con cá lớn.

"Xem ra hôm nay vận khí không tệ. Ngươi đúng là có lộc ăn." Hắn nói xong, xoay người lại, không chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy nàng xuất hiện ở đây, "Có thể nướng cá hay không?"

"Ách?"

"Muốn thử xem sao?" Giọng nói của hắn tràn ngập hấp dẫn, vì thế nàng nhíu lông mày nói: "Được."

Thời gian một bình trà, một đống lửa được nhóm lên, nàng xoay con cá của hắn, ngọn lửa thiêu đốt thân cá, không lâu sau hương thơm ngào ngạt liền tản ra.

"Cũng không tệ."

"Đó là đương nhiên." Tiễn Tụy Ngọc kiêu ngạo mà ngẩng đầu, nói xong mới giựt mình cảm giác - - làm sao vậy? Lại có thể ngoan ngoãn nghe lệnh một người khiến nàng mất mặt trước bao nhiêu con mắt thiên hạ! Trong lúc đang phân tâm, mũi liền ngửi thấy mùi khét, cúi đầu vừa thấy, nha, nguy rồi, cá nướng cháy rồi!

Nàng vội vàng nhảy dựng lên, cành cây trong tay, đen xì giống con cá.

Không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, nhà họ Tiễn đắc tội không nổi.

So với phiền táo của hắn. Diệp Mộ Phong có vẻ trấn tĩnh hơn, hắn nghiêng người tựa vào ghế tựa, nhàn nhạt nói: "Mộc tiên sinh mới đúng thần y. Tiễn Nhị Tiểu Thư... Không có nghe nói có sở trường này."

Cố Vũ Thành nghĩ mãi không xong nói: "Nhưng, muội muội ta không phải là nàng chữa khỏi à?" Nếu không giải thích sao muội muội lại thật khóe tỉnh lại lúc này?

Diệp Mộ Phong nghĩ nghĩ, đáp lại: "Cũng có khả năng là nàng. Thông minh như nàng muốn học y, không phải là chuyện khó."

Cố Vũ Thành nghĩ: Vô nghĩa, nói như vậy thì có khác gì đâu.

Lúc này, đại phu bắt mạch cho Tiễn Tụy Ngọc xong, đeo cái hòm thuốc đi ra. Hắn vội vã tới nghênh tiếp nói: "Thụ đại phu, sao rồi?"

"Cổ quái, cổ quái."

Cố Vũ Thành hận không thể đi lên bóp chết ông già này, lần trước mời hắn đến xem cho muội muội, hắn cũng gật gù đắc ý nói cổ quái cổ quái, hiện tại mời hắn xem cho Tiễn Tụy Ngọc, hắn cũng nói cổ quái cổ quái, thật không biết cái danh hiệu đệ nhất thần y này từ đâu mà có.

Thụ đại phu vuốt chòm râu nói: "Trái tim vị cô nương này, có lẽ đã từng bị kiếm khí gây thương tích, cho nên tâm mạch mười phần hủy chín. Kỳ quái là, dựa theo người bình thường, đã sớm chết, nhưng nàng lại còn sống."

Diệp Mộ Phong hỏi: "Ngươi nói, nàng là bệnh cũ tái phát?"

"Có thể. Theo ta thấy lúc trước nàng đã gặp người đại phu cực kỳ cao minh, dùng phương pháp khóe léo kéo dài sinh mệnh của nàng, đáng tiếc nàng chẳng những không tĩnh tâm dưỡng tính, ngược lại nổi giận, thế cho nên khí huyết công tâm, rốt cuộc chống đỡ không nổi. Có thể sống sót hay không, ta không thể nói chính xác được."

Cố Vũ Thành và Diệp Mộ Phong nhìn nhau - - Thì ra nàng thật sự là thần y.

Sau khi Thụ đại phu bày tỏ bất lực liền rời đi, Cố Vũ Thành vén rèm đi vào nội thất, tinh tế đánh giá Tiễn Tụy Ngọc trên giường bệnh, cảm thấy khi nàng hôn mê rất điềm đạm đáng yêu. Kỳ quái, vì sao trước kia hắn không phát giác điểm này?

Sau thân truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại, Diệp Mộ Phong cũng tiến vào, Cố Vũ Thành tò mò nói: "Ta nghe nói khi tam nữ nhi nhà họ Tiễn tuổi còn nhỏ, chỉ nhớ vú nuôi kia có nói cơ hồ là linh khi của cả thiên hạ, tam nữ nhi thông minh mỹ lệ. Không nghĩ tới ta lại có thể gặp được một người trong đó, chỉ là cái này... Làm sao có thể biến thành bộ dạng này?"

Diệp Mộ Phong nhẹ nhàng thở dài.

"Năm đó, nàng là người như thế nào?"

"Năm đó..." Ánh mắt Diệp Mộ Phong nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhìn xa xăm mà nói, "Năm đó nàng trong cảm nhận của ta là kỳ nữ! Không chỉ hiểu biết hơn người, mà tính cách còn như hỏa, vì người trong lòng, tình nguyện đoạn tuyệt với người nhà, vứt bỏ vinh hoa phú quý cùng hắn lang bạc kỳ hồ. Từ xưa đến nay, nhưng được mấy người tri kỷ như vậy? Ân Tang sao lại có phúc như vậy, gặp được một hồng nhan tri kỷ như vậy..."

Ngoài mành vải, công tử vừa muốn đi vào nghe được lời kia của hắn, cả người ngồi yên ở trên xe lăn, không nhúc nhích. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên quay đầu, không nói được một lời rời đi

Gần hoàng hôn, ánh nắng chiều cuối chân trời gióng như gấm, ráng hồng tầng tầng, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt Ân Tang tự tiếu phi tiếu.

Nàng ảo não cắn môi, xé một miếng cá bị nướng cháy cho vào miệng, nhíu mày, sau đó nuốt vào, sau đó lại xé một miếng, nuốt vào.

Ân Tang cảm thấy hứng thú nhìn một màn này, chờ nàng ăn xong rồi mới tự nhiên mà nói: "Kỳ thật ngươi có thể ném đi không ăn."

Mặt nàng trầm xuống nói: "Ta cũng không trốn tránh sai lầm, là ta sai, liền do ta gánh vác hậu quả."

Ân Tang mắt sáng rực lên, nhưng giọng nói vẫn lười biếng, "Ném đi một con cá bị nướng cháy cũng không có gì tổn thất."

"Ta ăn nó, là vì để cho chính mình nhớ rõ lần sau không tái phạm."

Ánh mắt Ân Tang chớp động nói: "Nếu hậu quả sai lầm quá nghiêm trọng, căn bản ngươi đảm đương không nổi?"

Nàng ngạc nhiên, "Ví dụ?"

"Ví dụ, ngươi được sinh ra là một sai lầm, sinh mạng của ngươi là lấy vô số sinh mạng khác đổi lấy, trên lưng ngươi phải đeo một sứ mạng không bao giờ thực hiện được, bằng hữu tốt nhất của ngươi phản bội ngươi - -" Ân Tang nhìn nàng, chậm rãi nói, "Sai lầm như vậy ngươi gánh chịu nổi không?"

Tiễn Tụy Ngọc chăm chú nhìn tay mình, giây lát, cười nói: "Đầu tiên, ta sinh ra không phải là sai lầm, ở nhà, ta bị coi như người có cũng như không, bà nội của ta cũng không thích ta, nhưng, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận chính mình là một sai lầm không nên sinh ra trên thế giới này. Tiếp theo, sinh mệnh của ta tuy nhiên không phải lấy sinh mệnh người khác đổi lấy, nhưng cũng khiến rất nhiều người phải trả giá, bọn họ dậy ta mặc quần áo, dậy ta học chữ, nuôi lớn ta, đấy chẳng lẽ không phải là họ phải trả giá lớn vì ta hay sao? Ta không mang sứ mệnh gì hết, nhưng không có nghĩa là ta không có lý tưởng, ở ngoài mặt phong quang vô hạn, nhưng làm sao không lảo đảo? Sau cùng..." Nàng bỗng nhiên dừng lại.

Ân Tang nhịn không được truy vấn nói: "Sau cùng sao?"

Tiễn Tụy Ngọc nhìn hắn, một chữ một chữ nói: "Ta không có bằng hữu. Sẽ không bị bằng hữu phản bội."

Tiếng nước chảy theo dòng, lá trúc khêu khẽ, đống lửa giữa cành khô "Tích đùng đoàng bốp" thiêu đốt, thiên địa đột nhiên mà yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Ân Tang bỗng nhiên lẩm bẩm: "Khách tới ta lại nói mấy chuyện nhàm chán này..."

Tiễn Tụy Ngọc cả kinh, mới vừa muốn mở miệng, lại nghe hắn nói: "Ta là chủ, mà lại quên hỏi khách đến có ý đồ gì."

"Ta..." Tiễn Tụy Ngọc không lên tiếng, mặt đỏ lên.

Ân Tang cảm giác có chút kỳ quái. Mới gặp vị Tiễn Nhị Tiểu Thư này, là ở hồng lâu, nàng được nô tỳ vây quanh đi xuống lầu, đôi mắt sâu và đen, lúc ấy trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác sợ… đôi mắt như vậy! Lông mày nàng ngạo khí và môi kiên nghị với ánh mắt khiến mọi thứ xung quanh trở thành nền. Kia rõ ràng là tạo hóa tinh xảo nhất, bén nhọn, góc cạnh, sâu xa vắng vẻ, lạnh lùng. Mà nay, ánh mắt này lại xuất hiện chút ngại ngùng khó xử, bén nhọn, lạnh lùng và kiêu ngạo toàn bộ không thấy nữa, trong nháy mắt, hắn cơ hồ cho rằng nàng tới là để bày tỏ tình yêu với hắn.

Rất thú vị, vị đại tiểu thư nàyrốt cuộc muốn làm gì? Hắn ôm cánh tay lẳng lặng chờ cô nói.

Tiễn Tuy Ngọc đứng một hồi, quay người liền đi.Hả? Chẳng lẽ nàng muốn buông tay rồi hả? Mới vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy nàng cầm một cái túi quay trở lại, hai tay khẽ run đưa đến trước mặt hắn, "Ta... Ta nghĩ muốn mời ngươi giúp ta xem qua cái này."

Ân Tang tò mò mở túi tơ lụa ra, phát hiện bên trong là một chồng giấy, giấy tú lệ tao nhã, chữ viết được công chỉnh chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn tái mặt nhìn nàng, phát hiện nàng cúi thấp đầu, bên tai một mảnh đỏ bừng, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo. Vị Tiễn Nhị Tiểu Thư này, một khi mọt sách lên, liền thay đổi, thật đúng là... Đáng yêu!

Một lúc sau, Tiễn Tụy Ngọc chờ mòn chờ mỏi không thấy hắn nói chuyện, liền ngẩng đầu lên, thấy hắn nhìn không phải là những bài thơ kia mà là chính mình, lập tức giận, "Không muốn thì thôi!" Nói xong liền lấy lại tập thơ trong tay hắn.

Ân Tang thuận thế nhẹ nhàng đè lại tay nàng nói: "Đợi một chút, ta chưa nói không muốn."

Tiễn Tụy Ngọc nán lại một chút, vội vàng rút tay về. Ân Tang cười cười, khoanh chân ngồi xuống tảng đá, lật đến trang thứ hai, mặt trên là chữ viết màu đỏ "Ngọc Thạch án" ba chữ, dưới có lời dẫn - -

"Vứt bỏ say mê, khắc sâu duyên phận, chịu đựng chia ly?"

Hắn không có biểu tình gì, lật đến trang thứ ba. Một người ngồi dưới đất xem, một người đứng ở bên cạnh, người xem chăm chú, người đợi lại không yên bất an, ánh mắt bay tới thổi đi, không dám nhìn hắn.

Tập thơ mặc dù dày, chữ cũng không quá nhiều, bởi vậy chỉ tốn nửa nén hương đã đọc xong, Ân Tang lật chuyển qua đầu trang, lần này đọc nhanh hơn, đọc nhanh như gió, sau đó trầm mặc không nói.

Tiễ Tụy Ngọc rốt cuộc ngoái đầu nhìn hắn, cực kỳ khẩn trương hỏi: "Như thế nào?"

Ân Tang cầm tập thơ trả lại cho nàng, vỗ vỗ áo bào đứng lên, " “Phượng Hoàng đài” là ngươi viết?"

Tiễn Tụy Ngọc hơi hơi kinh ngạc, "Ngươi làm sao mà biết?" Đó vẫn là bí mật, những người khác đều không biết được. Ân Tang này, hắn làm sao có thể biết?

Trong lúc nàng sợ run, Ân Tang đi tới bờ hồ, từ trên mặt đất nhặt lên mấy cục đá, chậm rãi nói: " “Phượng Hoàng đài” là bài thơ hay."

Ánh mắt Tiễn Tụy Ngọc sáng lên, bên môi nổi lên tươi cười, đang muốn khiêm tốn vài câu, ai ngờ hắn tiếp tục lại nói: "Nếu không có “Phượng Hoàng đài”, “Ngọc Thạch án” có thể sẽ đứng đầu."

Tiễn Tụy Ngọc khó hiểu nói: "Ý gì?"

Ân Tang xoay người nói với nàng: "Có ‘Phượng Hoàng đài’, ‘Ngọc Thạch án’ không hề ý nghĩa. Ngươi chỉ lặp lại, lặp lại cốt chuyện, tư tưởng và hành văn."

Sắc mặt Tiễn Tụy Ngọc chợt biến. Ân Tang lại nói: "Nếu ngươi cảm thấy ta nói không đúng, có thể phản bác."

Tiễn Tụy Ngọc đứng im một lúc lâu, đột nhiên vọt tới bờ hồ, xé nát tập thơ trên tay, ném vào trong nước, có mấy tấm theo gió phiêu lạc đến trên hòn non bộ, nàng hung hăng dùng chân giẫm lên. Ân Tang nhìn hành vi bốc đồng như vậy của nàng, nhưng cũng không ngăn cản, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.

Tiễn Tụy Ngọc rốt cuộc ngừng lại, thở nhẹ, nhìn giấy trên mặt đất, vẻ mặt vẫn còn thèm thuồng.

Ân Tang nhún nhún vai, đang định mở miệng, nàng bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Ngươi nói đúng!"

"Cái gì?"

"Ngươi nói đúng!"

Ân Tang hàm chứa cười nói: "Sau đó?"

"Ta không cần lặp lại."

"Cho nên ngươi hủy nó đi, để cho chính mình nhớ kỹ lần sau không tái phạm loại sai lầm này nữa?" Tính tình này thật sự cực đoan. Nhưng hắn lại cảm thấy thích.

Tiễn Tụy Ngọc trừng mắt nhìn hắn một hồi, gục đầu xuống nói thầm: "Cảm... Rồi."

"Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe thấy." Ân Tang chớp chớp mắt.

"Ngươi!" Tiễn Tụy Ngọc nhất thời buồn bực, vừa mới nói một chữ, Ân Tang đột nhiên đưa tay ra ôm eo của nàng, không đợi nàng phản ứng kịp, liền nghe "thình thịch" một tiếng, hắn ôm nàng cùng nhảy xuống hồ!

Trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều là nước, giống như muốn cắn nuốt người sống, nàng mở miệng vùng vẫy, kết quả là nước lạnh buốt ùa vào miệng. Xong rồi, Tiễn Tụy Ngọc nghĩ, nàng đâu có đắc tội hắn, mà hắn muốn nàng chết chìm như vậy.

Ân Tang ôm nàng bơi nhanh trong nước, thế giới dưới nước, hắn ngăn một mảnh bèo, lộ ra một cái cửa hầm rộng ba thước, sau đó ấn vào cơ quan, mở cửa bơi vào.

Bên trong có hành lang thật dài, tận cùng lại có một cánh cửa. Hắn xoay chiếc bình bên trái, đẩy cửa ra, bên trong có khoảng trời riêng, đúng là cái thạch thất không nhỏ.

Đến bây giờ, nước đã biến mất, Ân Tang đạt Tiễn Tụy Ngọc lên chiếc giường_ nàng lại không biết bơi! Nhưng may mắn động tác của hắn nhanh, bởi vậy Tiễn Nhị Tiểu Thư không uống nhiều nước.

Hắn đốt ngọn nến trên bàn, ngọn đèn bừng sáng, Tiễn Tụy Ngọc liền thức dậy, nhìn hắn lại nhìn chung quanh, nhảy dựng lên, "Đây là đâu?"

"Thỏ khôn có ba hang ngươi nghe nói chưa?" Ân Tang mặc dù đang trả lời nàng. Người lại nhảy lên một cái rương trong góc, theo động tác của hắn một mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong thạch thất. Tiễn Tụy Ngọc lúc này mới lưu ý đến y phục trên lưng hắn lộ ra cái lổ hổng lớn, "Ngươi bị thương?"

"Uhm."

Nàng rất nhanh lĩnh ngộ vừa mới xảy ra chuyện gì, có phải có người ở âm thầm đánh lén hay không, cho nên hắn mới mang nàng cùng nhảy cầu chạy trốn? Nàng đi lên phía trước, thấy hắn lấy từ trong rương ra chai chai lọ lọ dược vật, liền nói: "Để ta."

Ân Tang kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, "Ngươi biết y thuật?"

"Một chút. Tiểu muội Bảo Nhi thiên tính bướng bỉnh, thường xuyên khiến thân thể bị tổn thương, sợ bà nội biết được, liền vụng trộm tới chỗ ta muốn ta băng bó cho nàng, lâu ngày, cũng biết chút ít." Tiễ Tụy Ngọc ấn nhẹ bờ vai của hắn để cho hắn ngồi xuống, thuận tiện chữa thương cho hắn.

Nói cũng kỳ quái, cô thiếu nữ này rõ ràng không hiểu võ công, trên tay nửa điểm khí lực cũng không có, nhưng bị nàng nhấn một cái như thế, Ân Tang liền cảm thấy cả người cứng đờ. Hắn nghĩ, thật đáng sợ, ví như nàng là kẻ thù của hắn, giờ phút này muốn giết hắn, hắn lại không có tí ti khí lực có thể kháng cự.

Nhưng nàng đương nhiên không phải kẻ thù của hắn, nàng cầm dao cũng không phải vì muốn mạng của hắn, mà là cắt quần áo trên miệng vết thương, "Miệng vết thương dài ba tấc bảy phân, rất sâu, không độc."

Ân Tang gật gật đầu, "Là sợi dây của bộ đầu Phi Ứng, trên sợi dây có móc câu."

Tiễn Tụy Ngọc kinh ngạc, "Bộ khoái (sai dịch)?" Ý thức nguy cơ đột nhiên trào lên trong lòng, thì ra nàng cũng không biết nam nhân trước mắt này. Nàng chỉ biết hắn là thư sinh, cực kỳ nghèo túng,die nda nle qu yd on nghèo rớt mùng tơi chạy đến hồng lâu của nàng ăn uống, lại sống trong nhà tranh trên núi.

Nhưng mà giải thích như thế nào một người tài giỏi như vậy lại lưu lạc tới hoàn cảnh này? Lại giải thích như thế nào dưới hồ nước lại có ‘Càn Khôn’? Thông thường ẩn nhẫn đều có toan tính, hắn như thế, ý đồ là gì?

Tuy hắn không quay đầu, nhưng giống như biết rõ suy nghĩ của nàng, thanh âm bỗng lạnh nhạt: "Ngươi sợ rồi hả?"

Tiễn Tụy Ngọc ngẩn ra, tiện đà phát hiện tay cầm băng gạc dừng ở giữa không trung, lại tiếp tục, Ân Tang lại đẩy nàng ra, đứng lên.

Bài xích rõ ràng như vậy,n đã không còn kiệt ngạo phóng đãng khi tỷ thí trong hồng lâu, đã không còn tinh tế kiên nhẫn khi nướng cá, cũng không còn thành khẩn lúc trước bình văn. Nhìn trên lạnh lùng và khinh thường bỗng nhiên hiển hiện trên mặt hắn, Tiễn Tụy Ngọc cảm thấy lòng mình trầm xuống