Ngọc Gỗ Định Ước

Chương 1




Bất hối ly gia viên, khí liễu nhất xuân hồng tụy.

Mâu như thủy ảnh diệc tùy, mạch thượng vãn tình mi.

Kim phong ngọc lộ chung tương phùng, chẩm xá khí vân bôi?

Thệ thử sinh cộng quân túy, thiên cổ mạc tương thôi.

"Nhị tổng quản Phỉ Thúy sơn trang Sử Hoài cầu kiến Mộc tiên sinh."

Giọng nói oang oang bên ngoài hàng rào trúc truyền vào, trong nhà bút lông sói vẫn không đình trệ, vẫn nhàn nhã hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy) trên giấy Tuyên Thành. Bàn trà bên cạnh, đàn hương vẫn từ từ cháy, trong sương khói dung nhan như ẩn như hiện, phảng phất tựa như tiên giáng trần.

Mấy người ngoài cửa nhìn nhau vài lần, người cầm đầu nâng giọng, lại kêu một lần: "Nhị tổng quản Phỉ Thúy sơn trang Sử Hoài đặc biệt tới bái kiến Mộc tiên sinh."

Đầu bút lông giương nhẹ, kết thúc bài thơ thiên thu tác, chữ viết cứng cáp khí thế, như là kinh nghiệm tang thương.

Một tùy tùng ngoài cửa nhẫn nại không được, nhíu mày, "Chẳng lẽ Mộc tiên sinh hôm nay xuất môn, không có ở trong nhà?"

Sử Hoài đứng đầu lắc đầu nói: "Ngươi xem cổng tre chưa khóa, trong phòng có khói nhẹ tràn ra, rõ ràng là có người, làm sao có thể ra ngoài?"

"Vậy tại sao không trả lời?"

Sử Hoài suy nghĩ một chút, tiến lên đẩy cửa ra, đi vào trong thăm dò nói:

"Mộc tiên sinh có ở nhà không?"

Bút lông sói đột nhiên ngừng, viết xong một chữ "Mi" khó khăn. Người trong phòng ngơ ngẩn nhìn chữ viết của mình, có chút thất hồn lạc phách.

Sử Hoài đi đến trước nhà tranh, đưa tay gõ cửa, cao giọng nói: "Chủ nhân có ở nhà không?"

Cửa phòng tự mở, sau màn trúc, một bóng đen đơn độc mà đứng.

Sử Hoài vội vàng dừng bước, cung kính nói: "Nhị tổng quản Phỉ Thúy sơn trang Sử Hoài bái kiến Mộc tiên sinh."

Bốn phía im ắng, người liên quan, thở cũng không dám thở mạnh, nhưng thấy người nọ phía sau rèm vẫn không nhúc nhích, như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói.

"Là như vậy." Sử Hoài sớm nghe nói về vị Mộc tiên sinh này tính tình cổ quái, mời thật không dễ, lúc này đơn giản nói rõ ràng tóm tắt, "Đại tiểu thư nhà ta thân nhiễm trọng bệnh, tìm danh y khắp nơi, nhưng đều bó tay. Sau có cao nhân chỉ điểm, biết được Mộc tiên sinh Mi Sơn y thuật thần thông, có tấm lương thiện, cho nên trang chủ đặc biệt phái chúng ta đến mời, có chỗ mạo muội, mong Mộc tiên sinh thông cảm."

"Phỉ Thúy sơn trang?" Người nọ cuối cùng có chút phản ứng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, giống như nữ nhân.

Sử Hoài ngớ ra một phen, nói: Sao lại là nữ?Chẳng lẽ Mộc tiên sinh không có ở nhà?

"Người nào bị bệnh?"

Hắn nói rõ ràng như thế, vậy mà nàng còn hỏi là ai bị bệnh. Đáy lòng Sử Hoài nổi lên cảm giác vô lực, nhưng vẫn tất cung tất kính (kính cẩn lễ phép) đáp:" Là đại tiểu thư nhà ta, Cố Minh Yên."

"Cố Minh Yên." Người nọ rất chậm đọc lại một lần, cái tên vừa nói ra cũng ít nhiều làm khuynh đảo nhân sĩ giang hồ, cũng vì nàng mất đi giọng nói mà mất đi hào quang.

Sử Hoài không yên, lại nghe người nọ nói: "Nàng có phải vị hôn thê Vô Song công tử hay không?"

Thì ra nàng cũng biết chút ít chuyện giang hồ. Sử Hoài vội vàng gật đầu nói: "Chính thế." Nếu không phải vì bất ngờ xảy ra quái bệnh, đại tiểu thư nhà hắn đã sớm thành hôn với Vô Song công tử rồi.

"Tốt, tốt." Người nọ nói, "Trở về nói cho trang chủ các ngươi, muốn ta điều trị cho đại tiểu thư không khó, nhưng là có một điều kiện."

Sử Hoài kinh ngạc nói: "Chúng ta tới mời là Mộc tiên sinh."

"Ta là Mộc tiên sinh."

A?

Màn trúc bỗng nhiên nhấc lên, một nữ nhân mặc trường bào màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ. Vừa nhìn thấy, Sử Hoài hoảng sợ - - trên đời lại có nữ nhân gầy như vậy!

Thân hình của nàng không cao, nhưng bởi vì đặc biệt gầy, nhìn qua tựa như cây gậy trúc. Một đầu tóc đen dài, cùng trường bào tạo thành một thể, bởi vậy làn da của nàng phi thường trắng xanh.

Trắng bệch không phải do bị bệnh, cũng không phải lâu không phơi nắng mà trắng noãn, mà là một loại trắng khó hiểu.

Mặt nàng giống như giấy trắng, trên mặt có hai vòng tròn lớn là hai mắt của nàng, như mực đen nhánh, nhìn nàng lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.

Nữ nhân này quá gầy, nhưng... Thật đẹp.

Đúng vậy, rất đẹp. Rất kỳ quái, mặt gầy như vậy, trắng đen hai màu phân biệt rõ ràng như vậy, với biểu tình hoàn toàn trầm tĩnh, mà lại vẫn khiến người hít thở không thông. Nhìn nàng lần thứ nhất, tâm sẽ thắt chặt; nhìn nàng lần thứ hai, đã không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu.

"Ta là Mộc tiên sinh." Nữ nhân mặc hắc bào lập lại. Nhìn bộ dáng của nàng, cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng nghe giọng nói của nàng, thì lại giống bà lão năm mươi.

Một hồi lâu Sử Hoài mới tiêu hóa được chuyện trấn kinh này, mở miệng nói: "Vậy... Mộc tiên sinh... Có gì điều kiện?" Kêu một nữ nhân là tiên sinh, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Mộc tiên sinh đi đến bên cửa sổ, tư thế nàng đi cũng rất quái lạ, khiến Sử Hoài cảm thấy đó là một đống xương cốt miễn cưỡng chống đỡ y phục phiêu động, gió thổi qua có thể biến mất hay không?

"Để Vô Song công tử tự mình tới cầu ta, ta liền đi cứu vị hôn thê của hắn."

A?

"Cái gì? Nàng muốn Vô Song tự mình đi cầu xin mới chịu cứu muội muội ta?" Trong đại đường Phỉ Thúy sơn trang, Thiếu trang chủ Cố Vũ thành nâng giọng, vẻ mặt không vui.

Biết được Mộc tiên sinh là nữ nhân đã rất bất ngờ, mà nữ nhân kia cư nhiên ra loại điều kiện này, lại càng khiến người khác tức giận.

Phỉ Thúy sơn trang tính cả Thất Mê đảo và Thanh Nghiễn Thai được xưng là võ lâm Tam Đại Thánh Địa, ở trên giang hồ địa vị hết sức quan trọng. Lại không giống Thất Mê đảo và Thanh nghiễn Thai không tranh sự đời, tất cả chuyện lớn gì Cố gia đều nhúng tay vào, bởi vậy vài năm gần đây dần dần thống lĩnh võ lâm, trên giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo đều phải kính bọn hắn ba phần. Mộc tiên sinh này, lại không biết tốt xấu, phái nhị quản gia đi mời vậy mà còn chưa đủ, lại chỉ đích danh muốn Vô Song công tử đi cầu xin nàng!

Cố Vũ Thành ở trong nội đường đi tới đi lui mà nói: "Đáng giận, nàng cho rằng nàng là ai? Cũng chỉ là một ẩn sĩ không tiếng tăm gì, vậy mà cũng dám muốn Vô Song đi cầu xin nàng!"

Sử Hoài thưa dạ mà nói: "Đúng như Diệp công tử nói, đương thời trừ bỏ Mộc tiên sinh ra, phỏng chừng không ai có thể trị được bệnh của đại tiểu thư."

Cố Vũ thành dậm chân nói: "Cũng không biết Diệp Mộ Phong nói là thật hay giả. Đáng giận, nếu là Tiết thắng còn sống thì tốt rồi..."

"Tiết thần y năm trước đã qua đời." Sử Hoài nhỏ giọng nhắc nhở Thiếu chủ chuyện bất hạnh này.

Cố Tự Thành cực kỳ bực bội, bắt lấy tách trà trên kỷ trả liền uống.

"Thiếu trang chủ, lời Diệp công tử nói ra không có khả năng giả. Bất kể như thế nào, hiện tại tiểu thư bệnh thành như vậy, chúng ta nói sao cũng phải thử xem."

"Ta cũng muốn thử, vấn đề là, là..." Cố Vũ Thành cứ 'là', rốt cục nói ra mấu chốt, "Muốn Vô Ngân đi cầu xin nàng, muốn công tử đi cầu người, ngươi có thể sao?"

Sử Hoài trầm mặc.

Công tử - - xưng hô cực kỳ phổ biến. Nhưng mà, người trong võ lâm gọi "Công tử", cũng chỉ có một người.

Thế ngoại Thanh Nghiễn Thai, Vô Song công tử.

"Vô Song công tử." Đây là thế nhân gọi hắn. Hắn họ Thủy, danh Vô Ngân, nhưng mà tên này lại chưa có người nhắc tới. Không đơn giản là thân phận hắn cao quý, càng bởi vì bản thân hắn phong thái, siêu phàm thoát tục, tuyệt thế vô song, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "Công tử".

Muốn một người như vậy đi cầu xin người? Dù cho ai nói ra, đều sẽ bị mọi người cho rằng đó là kẻ điên.

Cho nên Cố Vũ Thành cảm thấy đau đầu, phi thường đau đầu.

"Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải thử một lần..." Sử Hoài thấp giọng nói.

Thử một lần này, vậy mà không tốn một chút sức lực nào lại thành công.

Công tử nghe xong điều kiện vô lý của Mộc tiên sinh, mặt không đổi sắc, vẫn tao nhã cười nói: "Một khi đã như vậy, ta đây liền đi Mi Sơn một chuyến."

"Nhưng mà công tử..." Sử Hoài cúi thấp đầu, cảm thấy cực kì xấu hổ.

"Ngươi lo lắng ta không thể đi?" Công tử vẫn cười như cũ, "Không cần lo lắng, Liễu Diệp sẽ theo giúp ta." Liễu Diệp là tùy tùng bên người hắn, võ công cao, là nhân vật quan trọng trong võ lâm. Nhưng hắn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh công tử, làm người hầu của hắn.

Đối với chuyện này không ai tỏ vẻ chấn kinh, bởi vì người hắn nguyện trung thành là công tử, cũng bởi vì - - công tử không biết võ công, càng bởi vì - - hai chân công tử đã bị phế, cần người chiếu cố.

Một công tử không biết võ công, thân thể lại bị tàn tật, nhưng trên giang hồ lại được người tôn kính, phải nói là kỳ tích.

Sau lưng kỳ tích, luôn luôn có rất nhiều cậu chuyện, chuyện của công tử muốn kể hết ra, ba ngày ba đêm cũng nói không xong.

Ngăn đón trước Tịch sơn, mây mù như mang, phóng mục nhưng thấy bích sắc, chỉ ngửi thấy duy nhất mùi trúc.

Ba gian nhà bỏ không, không có chút thanh âm nào.

Ngoài hàng rào trúc, công tử đánh giá cảnh trí trước mắt, khẽ khen: "Thanh mà không hàn, u mà vong tục, quả nhiên là chỗ ẩn cư tốt nhất."

Liễu Diệp đằng sau không có biểu tình nói: "Tiểu Ẩn."

Công tử thở dài: "Liễu Diệp, ngươi sẽ phá hỏng phong cảnh." Hắn chuyển động xe lăn tiến lên gõ cửa, gõ ba tiếng, ngừng một chút.

Trong phòng truyền ra một thanh âm già nua, nói: "Là Vô Song công tử sao?"

"Vâng. Đáp ứng lời mời mà đến, hi vọng chủ nhân vui lòng ta gặp mặt."

"Chỉ cho phép một mình ngươi tiến vào."

Liễu Diệp lạnh lùng nói: "Công tử ở đâu, ta sẽ ở đó!"

"A...?" Người trong phòng nhàn nhạt nói, "Như vậy đều không được vào."

Lúc này Liễu diệp nhíu mày, Mộc tiên sinh này rốt cuộc muốn gì? Rất nhiều yêu cầu, chẳng lẽ cố ý làm khó dễ?

Công tử cười, "Được."

Liễu Diệp cả kinh nói: "Công tử!"

Công tử hướng hắn khoát tay áo, ý bảo không sao cả, sau đó đẩy cửa.

Bởi vì không có mở cửa sổ, trong phòng có chút tối, thứ công tử nhìn thấy đầu tiên, là một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia vắt ngang trên một cái giá gỗ, vỏ kiếm đã rất cổ, cán chuôi trên tay quấn tơ tằm cũng đã bị mài mòn hơn phân nửa, tựa hồ dùng rất nhiều năm. Không biết vì sao, nhìn thấy thanh kiếm này, công tử cảm thấy chính mình hô hấp căng thẳng. Hắn chuyên chú nhìn thanh kiếm kia, cơ hồ vươn tay ra muốn tìm tòi một phen, ở phía sau, một thanh âm bỗng nhiên vang lên: "Ngươi thích thanh kiếm này?"

Công tử chuyển xe lăn, cách đó không xa một nữ nhân mặc hắc bào đứng lẳng lặng. Do có vài tia sáng yếu ớt, nhìn nàng giống như U Linh (linh hồn người chết), tuy hư ảo, nhưng chân thật tồn tại.

Đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên, mặt công tử không đổi sắc mà nói: "Đây là thanh kiếm tốt."

Mộc tiên sinh theo dõi hắn, ánh mắt sáng phi thường, "A..., tốt chỗ nào?"

"Kiếm này dài ba thước bảy tấc, dù chưa ra khỏi vỏ, khí thế đã hừng hực, hàn ý bức người, sát khí của kiếm rất nặng. Kiếm như vậy, người bình thường không có khả năng chế ngự nó, cho dù có thể chế ngự nó, cũng rất nguy hiểm, vô ý một cái, sẽ bị sát khí trên thân kiếm giết chết. Dù là như vậy, lại tuyệt đối là kiếm tốt ngàn năm khó gặp."

Mộc tiên sinh trầm mặc, rất lâu mới nói: "Người giang hồ nói công tử không hiểu võ."

Công tử mỉm cười, "Ta không biết võ." Không, không có nghĩa là không hiểu.

Mộc tiên sinh lại trầm mặc, qua một hồi lâu, nàng nhíu lông mày, "Vì sao ngươi không lấy thanh kiếm đó nhìn cho kĩ?"

Trong lời của nàng tựa hồ có huyền cơ khác, công tử theo lời lấy thanh kiếm từ trên giá sách xuống. Hắn rút kiếm ra, sau đó ngớ ra - -

Đây là một đoạn kiếm, chỉ còn lại có một phần ba kiếm. Chỗ mặt vỡ trơn nhẵn cực kỳ, không biết tại sao lại như vậy.

Công tử cười khổ một cái, "Lần sau ta sẽ nhớ rõ xem qua kiếm rồi mới nhận xét về kiếm."

Mộc tiên sinh cũng không có nhân cơ hội cười nhạo, chỉ là nhàn nhạt mà nói: "Thanh kiếm này tên là 'Thải Tang Tử' ."

"Tên rất hay." Công tử nhìn đoạn kiếm trong tay, lại nói: " Kiếm tốt." Hắn bỏ thanh kiếm vào vỏ, để lại chỗ cũ.

"Vô Song công tử - -" Mộc tiên sinh nhìn hắn, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra cảm xúc cực kỳ phức tạp.

"Mộc tiên sinh có gì phân phó?"

Tầm mắt của nàng chuyển qua đùi của hắn, "Bốn năm trước, nghe nói khó báu Cao thị lại xuất hiện trong nhân gian, người giang hồ vì tranh đoạt bản đồ kho báu càng đấu đá chết đi sống lại. Trên đỉnh núi Thái Sơn, ngươi vì ngăn cản Dạ Tam Thiểu và Vũ Phi Nhân tàn sát lẫn nhau, kiên cường tung ra hai chưởng tách hai người đó ra, cũng chứng thật chuyện kho báu căn bản là giả, làm cho trận tàn sát đó ngừng lại. Nhưng ngươi bị trọng thương, hai chân đều phế."

Công tử lẳng lặng nghe, không có chen vào nói.

"Thanh Nghiễn Thai là một trong võ lâm Tam Đại Thánh Địa, lựa chọn học trò cực kỳ nghiêm khắc, gần mười năm nay, cũng chỉ có ngươi và Thủy Dung Dung xuất hiện trên giang hồ. Thủy Dung Dung gả cho Vi Phi hoàng đế, bởi vậy ngươi thành đại biểu duy nhất của Thanh Nghiễn Thai ở trên giang hồ. Ngươi mới xuất đạo liền hóa giải một kiếp nạn này, người giang hồ cảm kích ngươi, tôn xưng ngươi là 'công tử', mà bốn năm nay, sở tác sở vi (hành động việc làm) của ngươi, cũng thật không phụ hai chữ 'Vô Song'."

Công tử mỉm cười nói: "Xem ra Mộc tiên sinh đối ta biết thật nhiều."

"Ngươi cũng biết Già Lạc Long Quân?"

"Đương nhiên, hắn là kỳ nhân." Đề cập đến hắn, từ đáy lòng công tử cũng tán thưởng.

Mộc tiên sinh nói: "Không sai, hắn là kỳ nhân, xuất thân vương hầu cũng không giống Phú Quý, tuy không lễ phép nhưng rất từ bi. Hắn dùng hết gia tài cứu vớt dân chúng, biến chính mình thành nghèo rớt mùng tơi lang bạc kỳ hồ, cũng không nhận công, cũng không khoe khoang. Người giang hồ không biết khổ tâm của hắn, nhao nhao truyền nhau hắn là tên phá của, kẻ lang thang. Ngang dọc bị thế nhân hiểu lầm, hắn cũng không biện giải, vẫn cười như xuân phong (gió xuân), rộng rãi tao nhã, khiến ai từng nhìn thấy người của hắn, từ trong đáy lòng đều cảm thấy vui sướng."

Thấy nàng khen ngợi Già Lạc Long Quân như vậy, công tử ngược lại cảm thấy có chút tò mò: Nữ nhân này xem ra tuy lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt lại cất giấu rất nhiều tâm sự; nàng chỉ tên muốn hắn tới mời nàng, mà lại nói nhiều như vậy rốt cuộc là dụng ý gì?

Mộc tiên sinh dừng lại nhìn hắn nói: "Ngươi đúng là muốn hỏi ta vì sao đột nhiên nhắc tới hắn?" Không đợi hắn trả lời, nàng bỗng nhiên cười, nụ cười này, khiến cả người nàng nổi lên biến hóa cực lớn, trở nên tà khí nói không nên lời, oán hận nói không nên lời, trong ánh mắt đen như nước sơn kia, cũng nhiều hơn rất nhiều khó khắn.

Nàng thân thủ nhéo áo của hắn, tới gần hắn, bốn mắt nhìn nhau, môi đỏ mọng giương nhẹ, từng chữ từng chữ nói: "Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi muốn mua danh chuộc tiếng tới khi nào!"

Nàng buông tay, công tử không tự chủ được tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt khẽ biến.

Chưa từng có người dám nói chuyện như vậy với hắn!

Mua danh chuộc tiếng? Lần đầu tiên có người đánh giá hắn như vậy.

Nhưng mà hắn nhìn nàng, trong lòng lại không biết sinh khí, chỉ không hiểu mà chấn động, như thủy triều lan khắp toàn thân. Vừa rồi hai mắt đối diện nhau, hắn thấy trong con ngươi của nàng hai mắt của mình, trong tích tắc đấy, quá nhiều hình ảnh ánh lửa đất đèn từ trong đầu xẹt qua, còn chưa kịp làm rõ ràng kia là cái gì, đã tiêu thất vô tung.

Kỳ quái, hắn chẳng lẽ đắc tội với nàng? Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vì sao trên mặt hắn đầy hận ý?

Mộc tiên sinh xoay người, lạnh lùng nói: "Trên bàn bên kia có nửa bài thơ, nếu ngươi đối lại được, ta sẽ đi theo ngươi."

Công tử chuyển động xe lăn đi qua, trên bàn chia đều một tấm giấy Tuyên (Tuyên Thành), dùng thủy tinh trấn áp giấy, bút tích như đao nhọn, từng nét bút đều mang tâm nguyện đau khổ; lại như hàn băng ngàn năm, đã lạnh đến cực chí, khó hòa tan.

Công tử không khỏi quay đầu nhìn Mộc tiên sinh liếc mắt một cái, thấy nàng lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, ánh sáng ảm đạm buộc quanh nàng, giống như cô thế tuyệt lập.

Nữ nhân này, trời sinh cổ quái như vậy, là vì có chút sự tình đã xảy ra, cho nên hiện tại biến thành bộ dạng này? Lại nhìn nửa đầu bài thơ trên giấy, từng chữ làm đau đớn ánh mắt hắn.

"Khi bỉ thần phong úc bỉ lâm, hình như thủy, ảnh diệc tương tùy.

Lược ngân dĩ thốn tàn hồng tụy, thặng kỷ bút, vãn tình mi."

Đây là thiên thu tác.

Công tử nâng bút, muốn viết tiếp bài thơ này. Viết xong phần sau mới cảm giác kinh ngạc, những câu chữ giống như đã sớm giấu ở trong trí nhớ của hắn, cơ hội tự nhiên mà đến.

Một bàn tay duỗi ra, cầm lấy tờ giấy kia. Công tử nhìn chằm chằm cái tay kia, có chút xuất thần. Nữ nhân này thật sự cực kỳ gầy. Phàm là gầy yếu, nguyên nhân cũng chỉ có thể: Một là thân thể không tốt, hai là tâm tình không tốt.

Vậy tới cùng là thân thể nàng không tốt, hay là là tâm tình không tốt?

"Bất từ thiên nhai cộng quân túy, thì tuy mộ, khước hữu vân bôi.

Thử sinh nhược vĩnh như sơ kiến, hoán thiên cổ, mạc tương thôi..."

Giọng nói Mộc tiên sinh vốn là mất tiếng, đọc nửa bài thơ đó lại càng gần như nghẹn ngào, ngón tay nàng buông lỏng, trang giấy bay xuống, cả người giống như ngây dại.

Công tử có chút kỳ quái, cúi người nhặt tờ giấy lên, tầm mắt Mộc tiên sinh không có tiêu cự nhìn về phía xa, giọng nói thì thào: "Gió sớm... Gió sớm..."

"Mộc tiên sinh?"

Mộc tiên sinh run lên, có chút ngây ngốc quay sang, nhìn hắn, ánh mắt ngàn suy nghĩ vạn tư tưởng, tại khoảnh khắc nhìn thấy những câu thơ kia, giống trận pháo hoa, rực rỡ trong nháy mắt.

Rồi sau đó, lại khôi phục tĩnh mịch.

"Ta đi theo ngươi." Mộc tiên sinh nói, "Ta đi theo ngươi đến Phỉ Thúy sơn trang."

Màn gấm buông xuống, long tiên trong lò còn tỏa ra hương thơm hoa cỏ. Giường ngà voi tám thước, gối khảm sừng tên giác, chiếu ngũ sắc, chăn thêu chỉ bạc. Một nữ tử ôm chăn mà nằm, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt nhợt nhạt như sáp.

Vị Cố gia tiểu thư khuê phòng, đẹp đẽ sang trọng làm người ta không nói nên lời.

Cũng khó trách, hỏi thiên hạ, ngày hôm nay, ai có nhiều tiền bạc? Tiền gia thứ nhất, Liễu gia thứ hai, thứ ba liền là Phỉ Thúy sơn trang. Liễu gia, sau khi Thiếu chủ Liễu Thư Mi qua đời đã dần dần đi xuống, Phỉ Thúy sơn trang lại như mặt trời ban trưa, thanh thế đang thịnh, Tiền gia cũng phải nhìn thái độ của họ.

Mà Cố Minh Yên, đó là Phỉ Thúy giữa Phỉ Thúy.

Sau khi nhìn thấy nàng, Mộc tiên sinh có chút minh bạch vì sao trên giang hồ lại có nhiều người mê luyến nàng như vậy như vậy.

Nàng không phải khuynh quốc khuynh thành, còn có nhiều người so với nàng còn đẹp hơn, như trưởng nữ Tiền gia, vốn được xưng là đệ nhất mỹ nhân Tiền Minh Châu. Nhưng mà nếu để cho Tiền Minh Châu và nàng đứng cùng một chỗ, đầu tiên có lẽ mọi người sẽ chú ý Tiền Minh Châu diễm lệ tuyệt luân, nhưng chờ bọn họ thấy Cố Minh Yên, liền không cách nào nữa dời đi tầm mắt. Đó là một loại mị hoặc, để cho nam nhân từng thấy nàng đều đã thân bất do kỷ mà trầm luân, tựa như khát nước thấy một ly rượu độc vậy, biết rõ uống vào sẽ chết, nhưng vẫn nhịn không được uống hết.

Báu vật. Mộc tiên sinh nghĩ nữ nhân này chỉ có hai chữ có thể hình dung - - báu vật.

Cố Vũ Thành thấy nàng ngơ ngác nhìn muội muội, không kiên nhẫn nhắc nhở: "Mộc tiên sinh, tới cùng tiểu muội là bị bệnh gì?"

Mộc tiên sinh quay đầu lại, nhìn cũng không phải hắn, mà là công tử phía sau hắn. Nàng từ trong lòng lấy ra một cái túi nhỏ màu đen, ở trên bàn mở ra, bên trong ngay ngắn chỉnh tề cắm hơn trăm ngân châm dùng để châm cứu.

Nàng nhìn công tử nói: "Bộ châm này cũng có cái tên."

"A...?"

"Gọi là Kim Lũ Khúc."

Công tử ôn hòa cười, "Xem ra Mộc tiên sinh cực kỳ thích đặt tên cho đồ vật của mình, mà còn lấy tên điệu vì danh."

Môi Mộc tiên sinh động vài cái, như là muốn nói gì, mà lại nhịn xuống. Nàng đi đến như bên giường, một bên rút châm một bên nói: "Toàn bộ các ngươi ra ngoài."

Cố Vũ Thành sửng sốt, "Ở bên cạnh nhìn cũng không được sao?"

"Tính tình ta khi chữa bệnh không thích có người ngoài ở đây."

"Nhưng..."

Mộc tiên sinh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt băng lãnh, "Ta và ngươi, lưu một. Ngươi chọn."

Cố Vũ Thành nhất thời chán nản, vung tay áo nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Mọi người không dám trêu chọc thần y không vui, cũng nhao nhao rời khỏi.

"Nữ nhân hung hãn này!" Trong thiên sảnh, Cố Vũ Thành tức giận, "Nếu không phải bởi vì Minh Yên bị ốm, nếu không phải nàng là đại phu... Tốt nhất nàng nên trị khỏi bệnh cho Minh Yên, nếu không, hừ hừ!"

Mọi người trầm mặc, cực kỳ thức thời không dám nói.

Cố Vũ Thành bước đi thong thả, bỗng quay đầu hướng công tử nói: "Vô Ngân, ủy khuất ngươi rồi!"

Ách? Công tử ngẩng đầu.

"Nữ nhân này khẳng định khiến ngươi rất không chịu nổi? Sao ngươi có thể mời được nàng?" Nếu nói nàng bắt Vô Ngân quỳ xuống dập đầu với nàng, hắn sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Công tử mỉm cười nói: "Không có."

"Chưa?" Cố Vũ Thành không thể tin được.

"Nàng chỉ là muốn ta hoàn thành một bài thơ, liền đi theo ta." Kỳ thật tình hình lúc đó tương đối là xấu hổ, nhưng mà hắn không muốn nói thêm. Không phải vì mặt mũi, chỉ là không nghĩ muốn nói ra mà thôi.

Hoàn thành? Là sao, suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là ngưỡng mộ tài văn chương của Vô Ngân, cho nên nhân cơ hội tiếp cận hắn. Cố Vũ Thành cười lạnh nói: "Thì ra là một người sùng bái. Thủ đoạn của nàng thật non nớt." Lúc trước tin tức hắn và muội muội đính hôn sau khi truyền ra, không biết có bao nhiêu thiếu nữ khóc đến tâm can đứt từng khúc, tiếc hận, tại sao Cố Minh Yên lại được may mắn như vậy. Dù là như vậy, có rất nhiều người vẫn không chịu hết hy vọng, Mộc tiên sinh này, hành vi quái dị, hắn cần phải xem trọng, tránh cho muội muội nhà mình chịu thiệt.

Công tử không để ý đến lời nói của hắn, có vẻ đăm chiêu nhìn nhắm chặt cửa, qua rất lâu hắn bỗng nhiên nói: "Người tới."

Một người hầu theo tiếng tới.

"Đi Liễu Thành, nói thu cúc đang nở rộ tươi đẹp, mời Diệp Đại công tử tới đây thưởng cúc."

Cố Vũ Thành khó hiểu mà nói: "Vì cái gì bỗng nhiên mời Diệp Mộ Phong tới?"

"Chỉ là muốn xác nhận một việc." Không cần phải nhiều lời nữa, công tử chuyển động xe lăn lập tức rời đi.

Hai canh giờ sau, Mộc tiên sinh mới mở cửa phòng, nói với đám thị nữ đứng bên cạnh: "Các ngươi có thể vào."

Bọn thị nữ vội vàng tiến vào, Cố Vũ Thành cũng đi vào theo, vừa thấy muội muội vẫn hôn mê bất tỉnh, liền vội hỏi, "Vì cái gì Minh Yên còn chưa tỉnh?"

Mộc tiên sinh một bên chậm rãi rử tay trong chậu nước thị nữ bên cạnh đang bưng, một bên nhàn nhạt nói: "Bình thường."

"Nàng bị bệnh gì?"

"Ta nói ngươi cũng sẽ không biết."

Cố Vũ Thành tức giận nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, có gì ngươi nói mà ta không biết?"

"Có." Mộc tiên sinh nói, "Nếu ngươi không tín nhiệm ta, có thể mời người cao minh khác."

Cố Vũ Thành vung tay áo rời đi.

Bọn thị nữ mở to hai mắt, nữ nhân này... Cường hãn! Chưa từng có người dám chống đối Thiếu trang chủ như vậy, cũng chưa từng có người sau khi chống đối Thiếu trang chủ còn có thể bình yên vô sự. Thiếu trang chủ tính tình không tốt, cũng đã truyền khắp giang hồ.

Mộc tiên sinh rửa sạch tay, nói: "Khăn mặt?" .

Thị nữ vội vàng chuyển khăn nóng, "Mộc tiên sinh, phòng của người đã chuẩn bị tốt, ta dẫn người đi nghỉ ngơi?"

"Không cần."

Không cần?

"Ta sẽ ở đây, không cần chuẩn bị phòng khác."

Thị nữ vừa nghe, rất cảm động. Vị thần y này tính tình có chút cổ quái, nhìn qua cũng có chút lạnh như băng, nhưng nàng lại có trách nhiệm như vậy, muốn ngày đêm ở bên cạnh tiểu thư, riêng một điểm này mà nói, liền so với những đại phu trước kia tốt hơn nhiều.

Lúc này vội vàng xin phép Thiếu trang chủ, Cố Vũ Thành nghe xong cũng ngẩn ra, sau cùng không kiên nhẫn vẫy vẫy tay nói: "Nàng thích thì làm theo nàng đi!" Nữ nhân này thật sự phiền toái, lại làm hắn đau đầu. Nàng không muốn tiết lộ điều gì, nếu nàng dám chữa cho Minh Yên chết, hắn sẽ cho nàng chết theo! Nhưng hiện tại có việc cầu nàng, vẫn phải nhẫn nhẫn.

Cứ như vậy, Mộc tiên sinh ở trong khuê phòng Cố Minh Yên.

Ban đêm, ánh trăng như nước.

Tiếng đàn bỗng nhiên trong Minh Yên các truyền ra, hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy)truyền vào trong tai mọi người, nghe được tiếng đàn này khiến mọi người ngây dại.

Tiếng đàn kia vốn là giống một tinh linh nghịch ngợm, ở dưới ánh trăng nhảy điệu múa uyển chuyển, có phong thái phiêu dật và tâm tình vui vẻ; về sau lại thành một thiếu nữ ưu sầu, ở trong ngày mưa dựa vào lan can nhìn ra xa, nàng lo âu chờ đợi tình nhân của nàng, đáy lòng lại biết được người kia vĩnh viễn sẽ không tới; sau cùng âm luật vừa chuyển, lại biến thành phu nhân đạm mạc cao ngạo, tinh tế ở trước gương trang điểm, sau đó nói nhỏ: Hãy quên đi, hãy quên đi...

Cùng với một đoạn sau cùng giống như thương cảm, phiền muộn, không quan trọng, lại giống như không muốn mất đi giai điệu hồi ức đó, tiếng đàn rốt cuộc dừng lại, trời đất yên tĩnh, mỗi người đều đã khôi phục hô hấp, trong quá trình một lòng thủy chung nghe đàn, cho tới giờ khắc này mới có thể lơi lỏng.

Cố Vũ Thành thở ra nói: "Đây không phải tiếng đàn của Minh Yên."

Liễu Diệp nói: "Sợ rằng Đại tiểu thư vẫn không đạt được tài nghệ cao như vậy."

Cố Vũ Thành nhíu mày, "Chẳng lẽ là Mộc tiên sinh kia?"

"Có lẽ." Trừ bỏ nàng, còn có ai dám một mình đụng vào đàn của Cố đại tiểu thư.

Quả nhiên, Cố Vũ Thành bắt đầu phát cuồng, "Nữ nhân này! Nàng cư nhiên tùy tiện đụng vào đàn của Minh yên, nàng có được giáo dục không vậy? Chẳng lẽ không biết chưa có sự cho phép của chủ nhân không thể đụng vào đồ của họ sao?"

Thị nữ phía sau thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng Thiếu trang chủ đã phân phó, nói Mộc tiên sinh muốn làm gì liền làm cái đó, tùy nàng."

"A? Ta đã nói như vậy sao?" Ách, hắn giống như đã nói qua nói vậy... Nhưng khi đó hắn nói câu nói kia cũng không nghĩ tới thật sự cho phép nàng xằng bậy, lần này, nước đổ khó hốt(*), "Vô Ngân, ngươi nói nữ nhân này có phải quá đáng hay không..." Vừa định tìm em rể tương lại kêu khổ, lại phát hiện bên người đã sớm không thấy bóng dáng đối phương, "A? Vô ngân?"

(*) Nước đổ khó hốt: gương vỡ khó lành (trong quan hệ nếu có xích mích nghiêm trọng thì sau đó khó lấy lại được tình cảm đậm đà như cũ)

Liễu Diệp khép mi nói: "Công tử đã đi."

"Đi từ khi nào?"

"Tiếng đàn dừng lại liền đi."

"Sao ngươi không đi theo hắn? Hắn đi đến đó rồi hả?"

Liễu Diệp nhìn về phía Minh Yên các.

Hỏng bét! Hắn đi đến đó rồi! Cố Vũ Thành tỏa ra cảnh giác, hắn đi đương nhiên không phải tìm muội muội, muội muội vẫn hôn mê bất tỉnh, như thế đáp án chỉ có một - - hắn đi tìm Mộc tiên sinh rồi.

Không được, không thể để hai người bọn họ cùng một chỗ, Mộc tiên sinh rõ ràng có ý đồ! Vì lợi ích của muội muội, hắn nhất định phải bóp chết mọi kế hoạch từ trong trứng nước. Vì thế Cố Vũ Thành việc nhân đức không nhường ai, lập tức cũng đi đến Minh Yên các.

Đàn xong một khúc, Mộc tiên sinh thân thủ khẽ vuốt dây đàn, thở dài nói: "Thật sự là cây đàn tốt."

"Đúng vậy, cây đàn nyaf chính là bảo bối của tiểu thư nhà chúng ta!" Thị nữ hầu hạ một bên nói.

Mộc tiên sinh nhàn nhạt cười, "Tiểu thư các ngươi trừ bỏ biết đánh đàn, còn có thể làm gì?"

"Tiểu thư còn có thể làm thơ vẽ tranh, chơi cờ múa kiếm. Nàng có thể làm được rất nhiều thứ."

"Nói như vậy thật sự là một tài nữ rồi." Không biết vì sao, ý cười khóe môi Mộc tiên sinh thêm nồng đậm. Có chút rất bí hiểm.

Thị nữ thở dài nói: "Đáng tiếc tiểu thư tuy thông minh, nhưng vẫn kém công tử, mỗi lần chơi cờ đều bại bởi hắn..."

Mộc tiên sinh nhướng mày, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Công tử thích chơi cờ?"

"Công tử thích nhất chơi cờ, tài đánh cờ của hắn rất cao, căn bản không ai là đối thủ của hắn, cho nên hắn thường xuyên phải đánh cờ một mình."

"Thực khiến người kinh ngạc..." Mộc tiên sinh cúi đầu, thấp giọng tự nói.

Chợt nghe thị nữ kêu một tiếng: "A, công tử!"

Ngẩng đầu, liền thấy công tử ở ngoài cửa, ánh mắt rõ ràng muốn nhìn thấu nàng.

Mộc tiên sinh cười, ngồi không hề động, "Công tử tới nghe ta đánh đàn?"

Công tử nhìn nàng, thật lâu mới mở miệng nói: "Một khúc vừa rồi là?"

"Phượng Hoàng đài." Mộc tiên sinh nhìn ánh mắt của hắn, dị thường bình tĩnh nói, "Ta viết thơ, phu quân phổ khúc, vốn là cầm tiêu hợp tấu."

"Phu quân?" Công tử có chút kinh ngạc, "Ngươi..."

Mộc tiên sinh nhướng mi, "Như thế nào? Không tin? Ta không giống nữ nhân đã gả sao?"

Tóc của nàng dài buông xuống ở trên vai, căn bản không có cái lược búi tóc, tuổi tác mặc dù đã không nhỏ, nhưng thật sự nhìn không ra là phụ nữ có chồng.

"Vị kia?"

Trong mắt Mộc tiên sinh nổi lên nhiều biến hóa, mắt trong veo muốn khóc mà không thể khóc. Khiến công tử cảm thấy chính mình giống như hỏi cái vấn đề phi thường ngu xuẩn. Nhưng mà, luống cuống chỉ là trong nháy mắt, khi đó nàng nhìn hắn, trên mặt đã không có bất luận cảm xúc gì, "Hắn đi rồi, không cần ta nữa."

Thấy bộ dáng công tử khiếp sợ, nàng vừa cười, cười đến cực kỳ quyến rũ, "Như thế nào? Không tin? Ta nhìn qua không giống nữ nhân bị bỏ rơi?"

Công tử không nói gì.

Mộc tiên sinh quay đầu hỏi thị nữ phía sau: "Tiểu thư các ngươi có thể thổi tiêu sao?"

"Tiểu thư bình thường không thổi."

"Mang tiêu của nàng cho ta."

"A? Vâng." Thị nữ không dám cãi lời, ngoan ngoãn từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp dài.

Mở nắp hộp ra, dưới ánh đèn, một ống tiêu ngọc bích xanh biếc, bề mặt đều là màu xanh nhẹ nhàng.

"Tiêu tốt!" Mộc tiên sinh tán thưởng một tiếng, đối thị nữ nói: " Lấy cho công tử."

Công tử giật mình nói: "Ta không thổi tiêu."

"Ngươi chưa thử qua, làm sao mà biết không?"

Nói chuyện, tiêu đã chuyển đến trước mặt hắn, công tử do dự một chút, thân thủ tiếp nhận.

"Ngươi vì cái gì không thử thổi xem?"

Công tử đưa tiêu tiến đến bên môi, thử thổi một cái, "Hu - -" này thanh u.

Tiếng tiêu chưa ngừng, tiếng đàn đã lên.

Mộc tiên sinh kích thích dây đàn, mười ngón như bay, mặt mày điềm tĩnh, bộ dáng đánh đàn cực đẹp. Là khúc đàn vừa rồi, không biết là bởi vì đã nghe qua một lần, hay vì nguyên nhân nào khác, công tử kinh ngạc phát hiện chính mình có thể bắt kịp giai điệu của nàng, ngón tay giống như có ý thức của chính nó đè lại lỗ thủng, khi đó không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.

Một khúc kết thúc, dọa thị nữ phía sau Mộc tiên sinh, cũng dọa Cố Vũ Thành vừa vội vàng tới.

"Ngươi... Ngươi biết thổi tiêu?" Hắn nhìn công tử, cằm sắp rơi xuống đất.

Công tử cười khổ một cái, "Ta cũng là hôm nay mới phát giác chính mình thậm chí có loại này thiên phú."

Mộc tiên sinh đứng dậy rời ghế, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ mà trông, ánh trăng rất dễ dàng tô vẽ ánh mắt của nàng.

Sáu năm, trượng phu của nàng rời xa nàng, đã sáu năm rồi...

Này một khúc Phượng Hoàng đài, càng gợi lên tất cả nỗi lòng của nàng, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.

"Mộc tiên sinh?" Tiếng hỏi ôn nhuận như nước, tất cả âm sắc vốn là trong trí nhớ, nhưng giọng nói và giọng điệu lại tuyệt nhiên bất đồng.

Nàng nhịn không được nhắm ánh mắt lại, sau khi mở lại, đáy mắt đã ngấn lệ.

"Ra ngoài."

Cố Vũ Thành ngạc nhiên, "Cái gì?"

"Ta mệt mỏi, các ngươi đều ra ngoài đi." Nàng phất tay áo, ý đuổi khách. Từ đầu đến cuối không chịu xoay người lại.

Quả nhiên, giọng điệu lạnh như băng lại kích thích đến Cố Vũ Thành, hắn lập tức phụ giúp công tử xoay người rời đi, miệng căm giận mà nói: "Thực gặp quỷ, nàng thật đúng là coi đây là địa bàn của nàng rồi!"

Dưới ánh trăng, rõ ràng thấy dưới lầu cửa bị đẩy ra, Cố Vũ Thành phụ giúp công tử xuyên qua hoa viện, biến mất sau vòm cổng.

Nàng nhìn bóng lưng hai người, trên mặt thần sắc lo lắng càng đậm, thấp giọng lẩm bẩm: "Gió sớm... Gió sớm..."

Hàng bỉ thần phong úc bỉ lâm, hình như thủy, ảnh diệc tương tùy.