Ngọc Đàm Hoàng Hậu

Chương 31




Tôi ở núi Trúc Sơn đến nay đã được hai ngày, các ni cô đều rất tốt bụng và ân cần, họ kiên nhẫn dạy bảo tôi đến nơi đến chốn. Khi còn ở Bắc triều tôi không phải động chân động tay vì mọi thứ đã có Tiểu Tuyết lo nhưng hiện tại tôi phải lo liệu mọi thứ. Ngay cả việc giặt quần áo, tôi để hết vào một cái chậu rồi cầm cây gậy ra suối giặt. Mới chỉ có hai ngày mà bàn tay đã chai sần và đen nhẻm đi. Nếu cha mà thấy bộ dạng tôi lúc này chắc chắn sẽ không nhận ra con gái.

Buổi sáng tụng kinh cùng các ni cô, tôi ngồi khoanh chân, hai tay chắp vào nhau. Quyển kinh được đúc thành một nghìn trang, mực chữ đen, màu sách đã ngả màu vàng. Một vài chỗ hoen ố nhìn cũ kĩ lạ thường. Khi không phải tụng kinh tôi liền lấy giấy và bút ra để viết thư cho gia đình. Vậy mà mỗi lần đặt bút mặc cho trong đầu có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc viết xong, lúc đọc lại liền thấy nội dung bức thư viết rất lủng củng bởi vậy đến nay tôi vẫn chưa thể gửi một bức thư nào đi.

Đang cặm cụi viết thì ni cô bước vào, bà nói với tôi:"Đàm Nhi, có người tìm con." Tôi ngạc nhiên, liệu có phải là tin tức từ cha không? Vì vậy tôi đặt bút xuống, theo ni cô ra ngoài.

Ở đó tôi thấy bóng dáng của Ngọc Đàn, không phải cha mà là muội muội. Kể từ lúc đi, tôi chưa kịp nói lời từ biệt với Ngọc Đàn, không biết muội muội có giận tôi không nữa.

"Ngọc Đàn, cha mẹ thế nào rồi? Mọi người sống có tốt không? Còn cả biểu ca nữa???" Tôi hỏi liên tiếp Ngọc Đàn, như sợ bị mất một thứ gì đó rất quan trọng. Vừa thấy Ngọc Đàn, nước mắt liền rơi lã chã. Nếu không phải muội muội đứng quay về phía tôi thì chắc chắn tôi đã bật khóc nức nở rồi.

Sau những câu hỏi của tôi, Ngọc Đàn bình tĩnh quay mặt lại, thái độ lạnh nhạt của muội muội khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng.

"Khâu Lộ Lộ tử tự rồi, biểu ca cũng vì đau đớn mà tự nhốt trong phòng không thiết tha ăn uống gì. Tỷ cảm thấy biểu ca sẽ sống tốt sao? Chức vụ đại tướng quân bị lung lay, tỷ nghĩ người làm tể tướng sắp từ chức như cha có sống tốt không? Muội cũng sắp bị gả đi. Tất cả mọi thứ ra nông nổi này đều là vì tỷ mà ra, tỷ nghĩ mọi người sống tốt thật sao?" Ngọc Đàn lạnh lùng đẩy ngã tôi, sau đó chỉ thẳng vào mặt tôi:"Trong khi mọi người sống dở chết dở thì tỷ làm gì? Ta hận tỷ, hận tỷ vì chỉ nghĩ cho bản thân mình. Tỷ không xứng với những gì biểu ca đã làm cho tỷ."

Nghe Ngọc Đàn nói, tôi như chết lặng. Đau đớn, tuyệt vọng đều có. Tôi không ngờ mọi chuyện lại ra nông nổi này. Vốn dĩ ban đầu chỉ là một chuyến hành trình lên đền Trúc Sơn, bây giờ lại trở thành công cuộc bỏ trốn. Cha luôn miệng nói với tôi,"Chỉ cần có ta ở đây, không một ai dám động vào con." Biểu ca cũng vậy, huynh ấy luôn đứng đằng trước tôi, tay phải cầm kiếm, uy lực như mãnh thú,"Đàm Nhi, muội yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ muội." Cho đến người phụ nữ tưởng chừng hiền dịu nhất thế gian cũng từng cầm tay tôi chạy trốn trong thời loạn lạc,"Con có đói không? Mẹ có bánh này con. Đợi cha về rồi, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này."

" Là tỷ không tốt, tỷ xin lỗi..." Ngoài việc nói lời xin lỗi tôi chẳng biết nói gì khác. Ngọc Đàn vốn là người ngay thẳng, có gì nói lấy bởi vậy khi muội muội đã phải thốt ra lời này cho thấy mọi chuyện đã trở nên thật tồi tệ. Tôi chẳng dám nghĩ tới biểu ca bởi tội lỗi của tôi quá lớn, tôi đã gián tiếp gây ra cái chết của Khâu Lộ Lộ. Nếu không phải bản thân quá ích kỷ thì Khâu Lộ Lộ đã không phải chết tức tưởi, biểu ca cũng không mất đi người con gái huynh ấy yêu thương nhất. Ngọc Đàn nói đúng, tất cả đều là lỗi của tôi.

"Nếu tỷ còn có lương tâm, cầu xin tỷ hay thú nhận với thái tử điện hạ, chỉ có như vậy ta mới có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt và cha sẽ không rơi vào thế khó xử."

Thú nhận với thế tử ư? Tôi khẽ nhìn Ngọc Đàn, ánh mắt giận dữ cùng khí thế ép người của muội muội khiến tôi không thể không làm theo. Mọi chuyện đều do tôi thì chính tay tôi phải kết thúc nó.

"Được tỷ sẽ đi nói sự thật với thái tử, tỷ không mong muội tha thứ cho tỷ nhưng thực lòng tỷ muốn xin lỗi muội, về những chuyện mà muội đã phải trải qua."