Mấy năm nay, hầu như Lý Ninh Ngọc không mua bộ quần áo nào, sau này xã giao hẳn là nên mua mấy bộ chỉnh chu hơn, cho nên Cố Hiểu Mộng đưa Lý Ninh Ngọc đến hiệu thời trang thủ công cao cấp, sau khi đo ba vòng, Cố Hiểu Mộng mới phát hiện Lý Ninh Ngọc đã gầy đi.
- Lý tổng, lâu rồi chị không đến đây ạ.
Quản lý đích thân lấy số đo cho Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc cười không nói. Sau khi đo xong thì chọn màu và kiểu dáng rồi tiếp tục đi dạo. Kỳ thật trừ mấy bộ Âu phục đó thì Lý Ninh Ngọc cũng không mua thêm gì khác, phần lớn thời gian đều chọn đồ cùng Cố Hiểu Mộng.
- Vợ, chị thấy bộ này đẹp không?
Cố Hiểu Mộng cầm một chiếc váy trắng, ướm thử lên người mình hỏi Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc gật đầu, Cố Hiểu Mộng có thể ví như là móc áo trời sinh, quần áo nào mặc lên người cô đều rất đẹp.
- Vậy em đi thử đây.
Cố Hiểu Mộng đi vào phòng thay quần áo, không bao lâu sau thò cái đầu nhỏ của mình ra.
- Vợ, giúp em kéo khóa với.
Lý Ninh Ngọc đi vào phòng thay quần áo, mới vừa đóng cửa lại đã bị Cố Hiểu Mộng áp lên tường hôn. Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, ôm eo Cố Hiểu Mộng, kéo Cố Hiểu Mộng càng gần mình hơn. Mãi cho đến khi cả hai hít thở không thông Cố Hiểu Mộng mới buông Lý Ninh Ngọc ra, hai người chạm nhẹ trán vào nhau, giờ phút này trong mắt trong lòng hai người chỉ có nhau.
- Cô Cố có cần hỗ trợ gì không?
Cô nhân viên thấy Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa ra, có "ý tốt" hỏi thăm.
- Cám ơn, tạm thời chúng tôi không cần trợ giúp.
Trước khi Cố Hiểu Mộng buông Lý Ninh Ngọc ra còn hôn lên môi Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc kìm lại nhịp tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, sau đó giúp Cố Hiểu Mộng kéo khóa áo lên.
Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đẩy cửa bước ra, chiếc váy này giống như được thiết kế đặc biệt dành riêng cho Cố Hiểu Mộng.
- Cô Cố thật sự là thiên sinh lệ chất, bất luận là mặc trang phục gì cũng có thể hoàn mỹ thể hiện ra vẻ đẹp tinh tế của cô Cố.
Cô nhân viên đứng một bên khen Cố Hiểu Mộng, nhưng Cố Hiểu Mộng căn bản là không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
- Vợ, đẹp không?
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc đứng bên cạnh mình qua gương, mặt Lý Ninh Ngọc còn đỏ, Cố Hiểu Mộng nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy, hận không thể kéo Lý Ninh Ngọc vào phòng thay quần áo yêu thương một lần nữa, nhưng mà Cố Hiểu Mộng chỉ là suy nghĩ, cũng không thật sự làm như vậy.
- Đẹp, em mặc gì cũng đẹp hết.
Cố Hiểu Mộng ở trong mắt Lý Ninh Ngọc là hoàn mỹ nhất, bất luận Cố Hiểu Mộng trông như thế nào cô cũng yêu. Lý Ninh Ngọc đi đến khu giày dép. Giày mà Cố Hiểu Mộng đang mang là một đôi giày thông thường, phối với váy kia không hợp.
Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc chọn một đôi giày cao gót nhọn, màu trắng, bên trên có đính một vài mảnh kim cương trang trí. Lý Ninh Ngọc cầm giày đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, kéo Cố Hiểu Mộng lại salon ngồi, sau đó quỳ một chân xuống giúp Cố Hiểu Mộng thay giày. Ánh mắt Lý Ninh Ngọc dừng lại ở cổ chân Cố Hiểu Mộng, sợ lắc chân cô tặng Cố Hiểu Mộng vẫn còn đeo, trừ mấy tháng mang thai bị tăng cân không đeo được, thời gian còn lại chưa từng rời khỏi cổ chân Cố Hiểu Mộng.
- Mắt nhìn của Lý tổng thật tốt, đôi giày rất hợp với chiếc váy này.
Nhân viên lại bắt đầu vuốt mông ngựa, đáng tiếc Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không quan tâm.Hai người rời khỏi tầng hai mươi định đi ăn trưa, rồi sau đó đi xem phim.
Đi ngang qua sảnh trung tâm thương mại, lúc này trên sân khấu có đặt một cây đàn Piano, Lý Ninh Ngọc đưa túi đồ trong tay cho Cố Hiểu Mộng, một mình lên sân khấu.
Ngồi trước đàn Piano, bài nhạc trước mặt là một bản piano cổ điển, đáng tiếc Lý Ninh Ngọc không thích, Lý Ninh Ngọc nghĩ nghĩ, đưa tay đặt lên phím đàn, giai điệu một bản nhạc kinh diển từ nhiều năm về trước truyền ra qua micro. Bảo vệ muốn lên ngăn lại nhưng bị quản lý trung tâm ngăn cản.
Sợ nhất có một ngày em rời xa tôi
Đó sẽ là bi kịch lớn nhất đời tôi
Không có em
Núi, sông, vầng dương hay tinh tú đều dư thừa
Tôi nguyện vì em hóa thành bướm đêm
Hóa thành bướm thành chim
Bay theo em năm này qua năm khác
Dù sớm mai hay buổi chiều tà
Bay theo em đời đời kiếp kiếp
Thiên hoang địa lão
Mưa rền gió dữ, nắng gắt hay sóng thần
Không thể khiến tôi ngừng lại
Lại càng không thể quật ngã tôi
Từ khi gặp em trong tôi chứa chan sự kinh ngạc và vui mừng
Thiên địa vạn vật
Là nụ cười, là hơi thở của em
Từ nay về sau tôi nguyện dâng hiến bản thân mình
Mãi theo bước chân em
Sợ nhất có một ngày em rời xa tôi
Đó sẽ là bi kịch lớn nhất đời tôi
Không có em
Núi, sông, vầng dương hay tinh tú đều dư thừa
Tôi nguyện vì em hóa thành bướm đêm
Hóa thành bướm thành chim
Bay theo em năm này qua năm khác
Dù sớm mai hay buổi chiều tà
Bay theo em đời đời kiếp kiếp
Thiên hoang địa lão
Mưa rền gió dữ, nắng gắt hay sóng thần
Không thể khiến tôi ngừng lại
Lại càng không thể quật ngã tôi
Tôi bay theo em đến góc biển chân trời
Chỉ cần có em
Sợ gì mưa rền gió dữ sóng thần
Chỉ cần có em
Núi, sông, vầng dương hay tinh tú đều đang cười
Tôi nguyện vì em hóa thành bướm đêm
Hóa thành bướm thành chim
Bay theo em năm này qua năm khác
Dù sớm mai hay buổi chiều tà
Bay theo em đời đời kiếp kiếp
Thiên hoang địa lão
Mưa rền gió dữ, nắng gắt hay sóng thần
Không thể khiến tôi ngừng lại
Lại càng không thể quật ngã tôi...
Tiếng hát và tiếng đàn của Lý Ninh Ngọc du dương, gần như khiến cho tất cả những ai đi ngang qua đều dừng bước. Cố Hiểu Mộng đứng đó, mắt ngấn lệ.
- Hiểu Mộng, tôi yêu em
Ở nốt cuối cùng, Lý Ninh Ngọc nói vào micro, tỏ tình ở trước mặt mọi người, sau đó Lý Ninh Ngọc đứng lên đi xuống sân khấu đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, vô cùng ôn nhu lau nước mắt trên mặt Cố Hiểu Mộng.
Lý Ninh Ngọc cúi đầu hôn lên môi Cố Hiểu Mộng, trước ánh mắt biết bao người và vô số ống kính camera, Lý Ninh Ngọc dịu dàng hôn Cố Hiểu Mộng.
Đây có lẽ là màn chủ động tỏ tình đỉnh cao nhất của Lý Ninh Ngọc, khiến cho Cố Hiểu Mộng chấn động không thôi, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, dường như Cố Hiểu Mộng còn chưa thoát ra được màn tỏ tình lãng mạn bất ngờ vừa nãy.
Lý Ninh Ngọc đưa Cố Hiểu Mộng đi ăn sủi cảo, không đặc biệt vào phòng riêng mà quang minh chính đại ngồi ở bàn ăn ngoài đại sảnh.
- Em không biết chị biết chơi Piano.
Cho dù lúc quay [Phong thanh] Lý Ninh Ngọc cũng không nói cho Cố Hiểu Mộng biết cô biết chơi Piano, trong phim có diễn vài phân cảnh đều qua xử lý hậu kỳ.
- Em cũng chưa bao giờ hỏi?
Piano đối với Lý Ninh Ngọc là một cơn ác mộng, mỗi lần chơi Piano cô sẽ nghĩ đến cha mẹ mình, cho nên sau khi họ qua đời, Lý Ninh Ngọc không chạm vào Piano nữa. Hôm nay không biết tại sao nhìn thấy Piano lại muốn đàn, mà cũng đã đàn rồi, có lẽ bởi vì trong đầu cô đều là Cố Hiểu Mộng, cho nên lần này không nghĩ về cha mẹ nữa.
- Chị, còn bao nhiêu chuyện về chị mà em không biết nữa?
Cố Hiểu Mộng nhướng mày, Lý Ninh Ngọc cười cười, gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng Cố Hiểu Mộng.
- Không còn nữa.
Ăn cơm xong thì đi xem phim, là bộ phim điện ảnh vừa khởi chiếu, nam nữ diễn viên đều là người của Công ty Cố Hiểu Mộng. Năm năm trước chỉ là thực tập sinh của công ty, bây giờ đã trở thành tân lưu lượng nổi tiếng.
- Chị nói xem, nếu em quay lại làm diễn viên, còn có đạo diễn nào mời em không?
Cố Hiểu Mộng nói nhỏ bên tai Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái.
- Sẽ có.
Điểm này không thể nghi ngờ, mặc dù Cố Hiểu Mộng rời khỏi làng giải trí năm năm, nhưng nhiệt của cô cũng không giảm, người hâm mộ cô cũng không bởi vì cô tạm thời rút lui khỏi làng giải trí mà giảm bớt, ngược lại càng tăng lên.
- Vậy nếu em muốn trở lại, chị có ủng hộ em không?
Cố Hiểu Mộng cẩn thận hỏi, Lý Ninh Ngọc vươn tay ôm bả vai Cố Hiểu Mộng.
- Em muốn làm gì đều được, tôi vĩnh viễn làm chỗ dựa vững chắc cho em.
Chưa bao giờ Lý Ninh Ngọc nghĩ đến việc hạn chế tự do của Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng muốn làm gì cũng được, cô đều ủng hộ.
Xem phim xong, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đi đến phòng triển lãm xem triển lãm tranh, đây là một buổi triển lãm từ thiện, toàn bộ số tiền bán những bức tranh ở đây đều dùng để giúp đỡ trẻ em mắc chứng tự kỷ.
Cho nên, trước khi đi Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc mua một bức tranh vẽ hoa hướng dương, chỉ có mấy ngàn, đối với Lý Ninh Ngọc mà nói cũng không đắt. (Chị vẫn giàu nhé!!!)
Hai người ăn cơm tối xong, tay trong tay chậm bước về nhà, xe mà hôm qua Cố Hiểu Mộng lái đến đón Lý Ninh Ngọc đã nhờ người ta lái về.
- Hình như lâu rồi chúng ta không có tay trong tay đi dạo như thế này.
Cố Hiểu Mộng có chút xúc động, may mà những vấn đề này phát hiện không quá muộn, hết thảy vẫn còn thời gian cứu vãn.
-----------------------
Bài hát chị Ngọc đàn là bài Chỉ Cần Có Người (只要有你 – OST Hoàn Châu Công Chúa 3)