- Hiểu Mộng.....
Lý Ninh Ngọc khóc, nhưng không phải khổ sở cũng không phải thương tâm mà là vui mừng, hạnh phúc, Cố Hiểu Mộng hiểu cô.
- Thế nào lại còn thích khóc hơn con gái chị nữa?
Cố Hiểu Mộng lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lý Ninh Ngọc, thuận thế ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng trêu ghẹo, thật ra là trong lòng rất đau.
Mấy năm nay Lý Ninh Ngọc đã trả giá quá nhiều rồi, phần còn lại để cô tiếp tục trả!
Tuy nhiên rời khỏi thì dễ, muốn trở lại thì khó, Lý Ninh Ngọc rời khỏi ghế quản lý đã bốn năm, bốn năm nay công ty cũng nhiều lần thay máu, những lãnh đạo cấp cao cô từng tin tưởng và nâng đỡ đều đã bị sa thải.
Cổ phần của Lý Ninh Ngọc ở công ty ban đầu là 50% đã biến thành 30%, bốn năm nay có người không ngừng rót tiền vào làm giảm tỷ lệ cổ phần của cô.
Nếu Lý Ninh Ngọc muốn quay trở lại ghế quản lý phải triệu tập họp đại hội cổ đông, duy trì được tỷ lệ ủng hộ nhiều hơn thì mới được. Lúc này Lý Ninh Ngọc mới phát hiện, những cổ đông đang ngồi đây cô không quen biết được mấy người, toàn bộ đều là những gương mặt mới.
Lý Ninh Ngọc biết mình thua rồi, nhưng mà cô thua cũng muốn biết bản thân rốt cuộc là thua dưới tay ai!
- Lý Ninh Ngọc, đã lâu không gặp.
Cửa phòng họp từ từ mở ra, một người từ bên ngoài đi vào. Lý Ninh Ngọc đương nhiên biết người này, có hóa thành tro cũng nhận ra, Tô Vũ!
- Là cô?
Tuy rằng trong lòng Lý Ninh Ngọc thật sự sửng sốt, nhưng mà trên mặt vẫn vân đạm khinh phong. Nếu đây là người khác, có lẽ Lý Ninh Ngọc đành chịu thiệt, cùng lắm về nhà bên vợ bên con, nhưng mà là Tô Vũ, cô nhịn không được cũng không muốn nhịn, Thượng Ngọc cô từ bỏ được sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, Thượng Ngọc vẫn là của họ Lý!
(*Vân đạm khinh phong: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)
- Không nghĩ đến phải không? Lúc trước cô từng bước từng bước tính kế khiến cho tôi mang tiếng xấu, có lẽ tôi nên cám ơn cô, nếu như không có cô có lẽ cũng không có tôi của ngày hôm nay? Thế nào, mùi vị chó nhà có tang không dễ chịu nhỉ?
(*Chó nhà có tang: một phép ẩn dụ cho những người mất đi sự ủng hộ, không còn nơi nào để chạy, và chạy lung tung.)
Tô Vũ đắc ý nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc cười cười, đứng lên nhìn mỗi người ở đây, Thượng Ngọc đã không còn là Thượng Ngọc của cô nữa rồi.
- Ai muốn mua cổ phần trong tay tôi?
Lý Ninh Ngọc định bán đi cổ phần trong tay mình, sau đó dùng số tiền này bắt đầu lại từ đầu, cô không sợ thua cũng không sợ bắt đầu lại.
Tất cả mọi người chộn rộn, Lý Ninh Ngọc chiếm giữ 30% cổ phần trong tay, mà 30% cổ phần nghĩa là gì? Cho dù là Tô Vũ, cô ta cũng chỉ nắm trong tay 39%, có thể nói nếu ai lấy được cổ phần trong tay Lý Ninh Ngọc sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Thượng Ngọc.
Lý Ninh Ngọc không đợi bọn họ trả lời, đi khỏi phòng họp đến phòng làm việc, công ty có thể không cần nhưng vật dụng cá nhân cô phải mang theo.
Đối với phản ứng của Lý Ninh Ngọc, Tô Vũ có chút thất vọng, vẻ mặt mà cô ta muốn nhìn thấy lại không xuất hiện trên mặt Lý Ninh Ngọc, những tưởng Lý Ninh Ngọc sẽ suy sụp, mất kiểm soát, nhưng không, Lý Ninh Ngọc bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng công ty không còn nằm trong quyền kiểm soát của mình, cũng không để ý chuyện cổ phần của mình bị giảm tỷ lệ.
- Lý Ninh Ngọc, rốt cuộc cô để ý cái gì?
Tô Vũ rất muốn hỏi Lý Ninh Ngọc câu này, nhưng mà cô ta không hỏi, cô ta chỉ nhìn Lý Ninh Ngọc rời khỏi phòng họp đi đến phòng làm việc.
Lý Ninh Ngọc đứng trong phòng làm việc của mình, nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh, nếu nói cô đối với Thượng Ngọc có gì không bỏ được, duy nhất chính là căn phòng này, bởi vì Cố Hiểu Mộng từng để lại rất nhiều dấu vết ở đây. (Con điên kia mà nó nghe chị nói vậy chắc nó tức chết háhá)
Tô Vũ không gõ cửa mà bước vào, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn Tô Vũ một cái, ở trong mắt cô, bây giờ Tô Vũ chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân đắc ý mà thôi.
- Cảm giác bị tôi đánh bại và giẫm nát dưới chân thế nào?
Tô Vũ đi đến trước bàn làm việc của Lý Ninh Ngọc thì dừng lại, cầm lấy bảng tên bằng thủy tinh dính đầy bụi trên bàn lên nhìn nhìn, sau đó mặt khinh thường ném thẳng vào thùng rác.
- Tôi muốn đính chính lại một chút, thứ nhất, cuộc chiến của chúng ta chỉ vừa bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết! Thứ hai, con mắt nào của cô thấy tôi bị cô giẫm nát dưới chân? Tuy rằng Thượng Ngọc tạm thời thuộc về cô, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi! Thượng Ngọc đối với tôi cũng không có quan trọng như vậy.
Lý Ninh Ngọc không lấy gì khác, chỉ lấy ảnh cưới của cô và Cố Hiểu Mộng trên bàn, rồi đi về phía cửa lớn phòng làm việc, dừng lại, quay đầu nhìn Tô Vũ.
- Đúng rồi, tặng cô một câu, nhân tất tự nhục hậu nhân nhục chi.
(*Nhân tất tự nhục hậu nhân nhục chi: đại khái là bạn phải tự làm nhục mình trước thì người khác mới làm nhục bạn được.)
Nói xong, Lý Ninh Ngọc cũng không quay đầu lại mà rời khỏi. Tô Vũ ngây người, mấy năm trước ở lễ trao giải, Cố Hiểu Mộng cũng từng khinh thường châm biếm cô ta bằng những lời này, Tô Vũ lắc đầu cười khổ.
- Cái gì! Con điên Tô Vũ đó dám đuổi chị ra khỏi công ty?
Cố Hiểu Mộng nghe Lý Ninh Ngọc nói xong nổi giận, Lý Ninh Ngọc kéo cô ngồi xuống ghế salon.
- Nói đúng hơn là tôi không cần Thượng Ngọc nữa. Tôi định bán hết cổ phần ở Thượng Ngọc, dùng số tiền này mở một công ty khác, bắt đầu lại từ đầu.
Lý Ninh Ngọc nói sơ qua kế hoạch của mình cho Cố Hiểu Mộng nghe, cổ phần trong tay cô bây giờ có thể bán được ít nhất một trăm triệu, có một trăm triệu này làm vốn khởi nghiệp, công ty có thể nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Trong lòng Cố Hiểu Mộng có chút lo lắng không nói ra, ngoài mặt vẫn tươi cười, đồng thời nói với Lý Ninh Ngọc cô vĩnh viễn ủng hộ cô ấy. Hơn nữa, Cố Hiểu Mộng có một ý nghĩ, có lẽ cô nên quay thêm mấy bộ phim, có thể kiếm được nhiều tiền, như vậy cho dù lần này Lý Ninh Ngọc gầy đựng sự nghiệp thất bại, cô cũng có thể đưa tiền cho cô ấy tiếp tục làm lại.
Lý Ninh Ngọc nhanh chóng chuyển nhượng tất cả cổ phần của Thượng Ngọc trong tay mình, thấp hơn 50% so giá với thực tế, nhận được không đến một trăm triệu, thấp hơn kỳ vọng của Lý Ninh Ngọc, nhưng mà không sao, lúc trước cô sáng lập Thượng Ngọc, đăng ký vốn điều lệ cũng không đến một triệu.
Chuyện đầu tiên Lý Ninh Ngọc làm sau khi nhận được tiền là mời tất cả quản lý mà trước đây mình đào tạo dùng bữa, trong bữa ăn Lý Ninh Ngọc kính mỗi người một ly.
- Các vị ngồi đây đều là những người giỏi nhất ở Thượng Ngọc. Tôi còn nhớ rõ tôi đã đích thân tuyển chọn mọi người từ trường đại học ra, chúng ta cùng nhau đưa Thượng Ngọc từ một công ty nhỏ trở thành một trong 100 doanh nghiệp hàng đầu cả nước, đương nhiên bây giờ Thượng Ngọc đã thuộc về họ Tô, không còn là của chúng ta nữa! Hôm nay tôi mời mọi người đến đây dùng cơm, chính là muốn hỏi mọi người một câu, mọi người bị sa thải có cam tâm không? Tôi thì dù thế nào cũng không cam tâm. Nếu mọi người cũng không cam tâm, chúng ta cùng cố gắng một lần nữa! Chúng ta cùng gầy đựng lại sự nghiệp một lần nữa! Chúng ta cùng nhau đánh bại Thượng Ngọc!
Nói xong Lý Ninh Ngọc ngửa đầu uống cạn một ly Mao Đài đầy, trên bàn ăn bỗng nhiên im lặng, bọn họ đều đang băn khoăn, sau khi rời khỏi Thượng Ngọc bọn học cũng được những công ty khác chiêu mộ, tiền lương và đãi ngộ cũng không chênh lệch lắm, bọn họ đã không còn là những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết không sợ gì năm đó, bọn họ đã thành gia lập nghiệp có vợ có con, đi theo Lý Ninh Ngọc làm lại lần nữa đúng là có chút phiêu lưu.
Ngay sau đó, một người đàn ông nhìn qua vô cùng phong độ trí thức đứng lên, bưng ly rượu trước mặt mình uống cạn, anh ta là Giám đốc tiếp thị của Lý Ninh Ngọc.
- Lý tổng, miễn là cô cần, tôi sẽ theo cô cả đời! Bảy năm trước mẹ tôi bệnh nặng, là cô đưa mẹ tôi lên thành phố B, sắp xếp cho bà ấy bác sĩ và bệnh viện tốt nhất, bà ấy mới qua khỏi cơn bệnh hiểm nghèo lần đó! Năm năm trước tôi kết hôn, cô tặng tôi xe mới! Mấy năm nay tôi theo cô học được rất nhiều, cho nên, bất luận con đường sau này gian nan đến đâu, tôi cũng theo cô!
Sau đó những người khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến, bọn họ theo Lý Ninh Ngọc bảy năm, Lý Ninh Ngọc chưa từng bạc đãi họ. Đa số mọi người đều sẵn sàng theo Lý Ninh Ngọc Đông Sơn tái khởi. Cũng có một bộ phận nhỏ chọn cách im lặng từ chối, Lý Ninh Ngọc cũng không ép buộc, mỗi người đều có chí hướng riêng.
- Lý tổng, không phải chị quên tôi rồi chứ?
Cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Ức mới vừa ra tháng vóc người còn chưa khôi phục, bước vào nở nụ cười, thật tự nhiên đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
- Làm sao tôi có thể quên cô, chỉ là muốn để cho cô nghỉ ngơi thêm vài ngày thôi.
Lý Ninh Ngọc đích thân rót cho Triệu Ức một ly nước trái cây, tỏ lòng cảm ơn.
---------------------------------
Tự nhiên lười biếng quá dị nè...............