Hai người về đến nhà thì mấy đứa nhỏ đã đi học. Cố Hiểu Mộng ngồi trên salon duỗi thẳng chân, quả nhiên là khách sạn xa hoa cũng không thoải mái bằng ở nhà!
- Ăn mì được không?
Lý Ninh Ngọc mở tủ lạnh ra, trong đó hầu như không có gì có thể ăn được. Trong khoảng thời gian các cô không có ở nhà, hai đứa nhỏ đều ăn ở nhà Tiền Đa Đa. Trong tủ lạnh ngoài trừ một ít nước uống và một ít sữa thì chỉ có vài quả trứng. Trong tủ còn có một gói mì chưa mở.
- Em làm cho, chỉ tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi.
Cố Hiểu Mộng đi vào phòng bếp, đuổi Lý Ninh Ngọc ra ngoài, sau đó một mình ở trong bếp bắt đầu bận rộn làm cơm trưa cho hai người.
- Buổi tối chúng ta đi đón bọn nhỏ chứ?
Ăn xong hai người nằm trên salon xem phim. Cố Hiểu Mộng mở miệng đề nghị. Lý Ninh Ngọc vùi trong lòng Cố Hiểu Mộng sắp ngủ. Mấy tháng làm việc liên tục, cộng thêm đường xa mệt nhọc. Giờ phút này Lý Ninh Ngọc chỉ muốn ngủ một giấc.
- Được, vậy bốn giờ em đánh thức tôi.
Lý Ninh Ngọc cọ cọ đầu vào ngực Cố Hiểu Mộng.
- Về phòng rồi ngủ.
Cố Hiểu Mộng vuốt ve đầu Lý Ninh Ngọc nói.
- Không cần, tôi ở đây để em ôm tôi ngủ.
Nói xong Lý Ninh Ngọc vòng ta ôm eo Cố Hiểu Mộng, nhắm mắt lại ngủ. Cố Hiểu Mộng hôn lên trán Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó thật sự ôm Lý Ninh Ngọc, để cho Lý Ninh Ngọc ngủ trong lòng mình.
Cố Hiểu Mộng tắt tiếng phim. Thật ra, chỉ cần Lý Ninh Ngọc ở bên cạnh mình thì toàn bộ sự chú ý và tâm tư của Cố Hiểu Mộng đều đặt trên người Lý Ninh Ngọc. Phim đang phát, nhưng mà suốt quá trình Cố Hiểu Mộng đều chỉ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lý Ninh Ngọc.
Buổi tối, Lý Ninh Ngọc bảo vệ sĩ lái một chiếc xe thương vụ đi đón Cố Tử Ninh và Lý Tử An.
- Ngày mai đưa Tử An đi đổi tên được không?
Hai người ngồi trong xe nhìn ra cổng trường. Cách giờ tan học còn hai mươi phút, xung quanh trường đậu đầy đủ loại xe sang.
- Được.
Lý Ninh Ngọc vẫn còn buồn ngủ, tựa vào vai Cố Hiểu Mộng, ngáp một cái.
- Hay là lát nữa về nhà ăn đi!
Vốn dĩ hai người định dẫn hai đứa nhỏ đi ăn ở ngoài. Ăn xong thì đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn và vật dụng hằng ngày. Nhưng mà Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc mệt mỏi như vậy có chút đau lòng, muốn thay đổi kế hoạch.
- Không sao đâu.
Lý Ninh Ngọc kéo tay Cố Hiểu Mộng qua ngắm ngía, sau đó hai người đan mười ngón tay vào nhau. Đến giờ tan học, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng xuống xe đứng trước cổng trường chờ hai đứa nhỏ đi ra, muốn cho hai đứa một sự bất ngờ.
Cố Tử Ninh đi ra cửa trường lập tức nhìn thấy Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. Nó buông tay Lý Tử An ra chạy về phía Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. Cố Tử Ninh nhào thẳng vào người Lý Ninh Ngọc, gọi mommy. Lý Tử An đi đến, cũng gọi mama và mommy. Cố Hiểu Mộng nắm tay Lý Tử An kéo con bé vào lòng mình.
Cả nhà vui vẻ đi ăn tối, sau đó đi siêu thị càn quét, rồi về nhà. Hai đứa nhỏ đi tắm rửa thay quần áo. Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng bỏ mớ nguyên liệu vừa mới mua về vào tủ lạnh.
Ngày hôm sau, Lý Ninh Ngọc dẫn Lý Tử An đến văn phòng đăng ký hộ tịch, đổi tên con bé trong sổ hộ khẩu thành Lý Tử An. Lý Tử An cầm sổ hộ khẩu nâng niu như bảo bối không chịu buông tay.
Cố Hiểu Mộng đi giám sát việc biên tập phim. Lý Ninh Ngọc đành phải đưa Lý Tử An đến công ty.
- Con bé này là ai vậy?
Lý Ninh Ngọc dắt Lý Tử An vào công ty, dọc đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt. Có vài nhân viên không biết tình hình lén lúc bàn tán.
- Hình như là con gái nuôi của Lý tổng.
Một nhân viên nhìn bóng lưng hai người nhỏ giọng nói thầm.
- Công việc thoải mái quá nhỉ?
Triệu Ức ho khan hai tiếng, lạnh lùng nói. Hai nhân viên lập tức ngậm miệng cúi đầu rời khỏi. Lý Ninh Ngọc đang bận. Lý Tử An ngoan ngoãn ngồi trên salon học bài, tuy rằng hôm nay xin nghỉ phép, nhưng mà bài tập cũng không thể bỏ.
- Uống gì không? Nước trái cây, trà sữa, trà xanh hay là nước lọc?
Triệu Ức đi vào văn phòng cười hỏi Lý Tử An. Lý Tử An ngẩng đầu liếc nhìn Lý Ninh Ngọc. Con bé đang dùng ánh mắt hỏi ý kiến Lý Ninh Ngọc.
- Muốn uống gì thì nói với dì Triệu Ức, đừng ngại.
Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn Lý Tử An, cười nói. Đứa nhỏ này quá an phận, quá câu nệ. Tính cách của con bé và Tử Ninh hòa trộn với nhau một chút thì tốt rồi.
- Dì, có nước ép lê không ạ?
- Không có, có nước cam được không?
- Vậy gần đây có siêu thị không ạ?
- Con muốn mua gì sao?
Triệu Ức khó hiểu nhìn Lý Tử An, không biết con nhóc nào tại sao muốn nước ép lê.
- Con muốn mua một ít lê và đường phèn.
- Để dì kêu người mua về.
Triệu Ức rời khỏi văn phòng. Lý Ninh Ngọc và Lý Tử An tiếp tục làm việc riêng của mình. Nửa tiếng đồng hồ sau, Triệu Ức mang lê và đường phèn mà Lý Tử An muốn về cho con bé. Lý Tử An nhờ Triệu Ức đưa mình đến phòng trà nước. Triệu Ức bắt đầu tò mò, muốn biết cô nhóc tỳ này rốt cuộc muốn làm gì.
Lý Tử An cầm lê và đường phèn vào phòng trà nước. Con bé thuần thục gọt vỏ lê sau đó cắt miếng, cuối cùng bỏ cả lê và đường phèn vào máy ép trái cây. Không bao lâu một bình nước ép lê đường phèn đã ép xong.
Lý Tử An rót một ly đưa cho Triệu Ức.
- Cảm ơn dì giúp con mua trái cây, ly này con mời dì ạ.
Triệu Ức nói cảm ơn, nhận lấy ly nước trái cây uống một hớp, không ngờ, uống ngon thật. Lý Tử An lại rót lý thứ hai, sau đó phân phát phần nước còn lại cho vài nhân viên gần đó trong phòng trà nước.
- Cảm ơn đại tiểu thư, rất ngon.
Nhân viên khách khí nhận lấy, nhân tiện vuốt mông ngựa Lý Tử An một chút. Tuy rằng là con gái nuôi nhưng mà cũng không thể đắc tội.
- Tại sao nhất định phải uống nước ép lê.
Triệu Ức khó hiểu, nhiều loại nước ép có thể lựa chọn như vậy, tại sao khăng khăng muốn nước ép lê?
- Hôm nay cổ họng của mommy khó chịu, ho mấy lần, nước ép lê đường phèn có thể thông cổ mát họng.
Lý Tử An bưng ly nước thật cẩn thận trong tay, giải thích với Triệu Ức.
Triệu Ức giúp Lý Tử An mở của văn phòng của Lý Ninh Ngọc. Đến khi Lý Tử An đi vào mới nhẹ nhàng đóng cửa lại từ bên ngoài. Triệu Ức nhìn ly nước lê trong tay, nghĩ đến bà cô nhỏ nhà mình. Khi nào nó có thể được bằng một nửa như Lý Tử An thì chắc cô cảm động chết mất.
- Mommy, nếm thử một chút đi.
Lý Tử An đặt ly vào trong tay Lý Ninh Ngọc. Sau đó lòng đầy chờ mong nhìn Lý Ninh Ngọc, đợi Lý Ninh Ngọc nhận xét. Lý Ninh Ngọc nhìn Lý Tử An. Hiện giờ Lý Tử An trông giống như một thí sinh đang chờ kết quả thi.
Tuy rằng Lý Ninh Ngọc cũng không thích uống nước trái cây, nhưng vẫn cho con bé thể diện, một hơi uống cạn ly nước ép.
- Ngon lắm, nhưng hơi ngọt một chút, lần sau cho ít đường hơn một chút là được rồi.
Ly Ninh Ngọc không chỉ khen mà còn cho ý kiến. Lý Tử An thấy Lý Ninh Ngọc uống vui vẻ như vậy thì mỉm cười hài lòng. Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc nhìn thấy Lý Tử An cười hạnh phúc như vậy.
Lý Ninh Ngọc đi họp, bảo Lý Tử An ở trong phòng đợi. Họp xong Triệu Ức và Lý Ninh Ngọc cùng quay lại.
- Chị uống nước trái cây mà Tử An đặc biệt ép cho chị chưa?
Triệu Ức thận miệng nói.
- Đặc biệt làm cho tôi?
Lý Ninh Ngọc dừng bước hơi kinh ngạc nhìn Triệu Ức. Cô cho là Lý Tử An muốn uống nên tiện tay mang đến cho mình.
- Tử An nghe hôm nay chị ho mấy lần, cố ý ép cho chị, nói là nước ép lê thông cổ mát họng.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sao bạn học Tử An lại ấm áp như vậy chứ?