Ngốc Bẩm Sinh

Chương 56: 56: Lại Một Mùa Hè






Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lại một mùa hè.
Cô Lưu tan làm về đi mua thức ăn trước rồi khi trở về ghé sang trường mẫu giáo đón cháu nội của mình về.
Bốn năm trước, cháu nội bà được sinh ra ở nước ngoài, ba mẹ đứa nhỏ vừa bận không có thời gian chăm sóc con, vừa mong con mình có thể lớn lên ở nước nhà nên sau khi bàn luận xong với cô Lưu, thì đã gửi con lại cho bà chăm sóc.
Tên ở nhà của cháu là Lạc Lạc, vừa hoạt bát vừa biết nghe lời, cô Lưu cưng còn không hết.
Bà đến trước cửa lớp vẽ, Lạc Lạc ngồi đợi trên ghế đã lâu nhảy cẩng lên, chạy lao vào lòng bà: "Bà nội!"
Bà nội bế bé lên, véo vào chiếc má bầu bĩnh của bé, hỏi: "Lạc Lạc hôm nay đi học có ngoan không nào?"
Lạc Lạc lắc lư cái đầu giống như đang đọc diễn cảm nói: "Lạc Lạc ngoan lắm luôn, hôm nay Lạc Lạc vẽ mấy bức tranh luôn, thầy cô ai cũng đều khen Lạc Lạc, nói Lạc Lạc là họa sĩ nhí tài ba đó."
Đứa trẻ vừa mới tròn bốn tuổi mà nói chuyện vừa lưu loát vừa khuôn mẫu, cô Lưu tự hào vô cùng, cười nói: "Lạc Lạc giỏi quá!"
Lạc Lạc ôm cổ bà nội, biết điều nói: "Bà nội cũng giỏi, bà nội nấu cơm cho Lạc Lạc và ông nội mỗi ngày, có lúc còn nấu cho chú Phó nữa, thật là một bà nội tốt."
Cô Lưu bị bé chọc cười to lên, nói: "Nấu cơm cho thì là bà nội tốt rồi sao? Vậy ông nội và chú Phó thì sao, họ không nấu cơm cho con thì không tốt sao?"
Lạc Lạc trung thực dũng cảm, có gì nói thẳng luôn: "Ông nội không tốt, ngày nào ông nội cũng đọc sách trong phòng, không nấu cơm, cũng không giặt đồ, là một chú heo ăn no lười biếng."
Cô Lưu cười không dừng lại được.

Chồng bà là một nhà biên soạn văn học, bình thường ở nhà không đọc sách thì cũng là xem bản thảo, rất ít khi đi đâu.
"Vậy chú Phó thì sao?" cô Lưu nói.

"Chú Phó đâu có ở cùng chúng ta, sao con biết được chú có tốt hay không?"
Nhắc đến chú Phó, Lạc Lạc ngại ngùng hiếm thấy: "Khi chú Phó đến nhà Lạc Lạc thì sẽ chơi xe và xếp gỗ với Lạc Lạc, chú lợi hại lắm luôn, xếp gỗ cao như thế này nè..." Lạc Lạc mở rộng hai cánh tay của mình ra.


"Bà nội xem nè, cao như thế này nè nha, còn không bị đổ nữa, nên chú Phó rất lợi hại, người lợi hại đều là người tốt."
"Oh~" Cô Lưu cố tỏ ra kinh ngạc.

"Thì ra con cảm thấy chú Phó xếp gỗ lợi hại, còn cảm thấy chú là người tốt, vậy thì bà phải nói cho chú biết, để chú vui vẻ lên."
"Đừng mà." Lạc Lạc đung đưa trên cổ bà nội, nói: "Con ngại lắm mà."
Cô Lưu yêu thương vỗ lên lưng bé, không nỡ chọc bé nữa nên nói: "Được rồi được rồi, bà nội giữ bí mật cho con, được không nào?"
Lạc Lạc vặn ngón tay, gật đầu.
Sau khi về nhà, cô Lưu đặt Lạc Lạc trên sofa, bật bộ phim hoạt hình mà bé thích xem nhất.
Bà đi đến cửa thư phòng của chồng, gõ cửa, gọi ông ra giúp nhặt rau.
Đương nhiên chồng bà không chịu, bà vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục gõ cửa: "Ra đây nhanh nào, cả ngày trời ông đều ở trong phòng rồi, tạo hình tượng lười biếng cho Lạc Lạc thì phải làm sao?"
Bên trong truyền ra tiếng kéo ghế, một giây sau, chồng mở cửa đi ra ngoài.

Lạc Lạc không chỉ là bảo bối tâm can của cô Lưu thôi, mà đối với chồng bà cũng vậy, từ khi có Lạc Lạc đến, cô Lưu nghĩ ra được không biết bao nhiêu cách để trị chồng.
Đôi vợ chồng sóng vai nhau đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối, cô Lưu vừa chỉ huy vừa hổi ông: "Ông nghĩ kỹ chưa? Tối nay tôi gọi Phó Gia đến ăn cơm, nếu như ông đồng ý rồi thì tôi bảo nó dẫn Lạc Lạc đi đấy."
Ông hết hồn nhìn bà: "Bà...!bà bà bà sao bà làm việc hấp tấp dữ vậy?"
Cô Lưu nói: "Tôi mà không như vậy thì việc này ông còn do dự bao lâu nữa? Vé máy bay tôi đã đặt lâu rồi, ba ngày sau là đi, ông không muốn đi thì đừng đi, tôi không thèm nói tới ông nữa đâu."
Hai vợ chồng đang tranh luận về việc du lịch nước ngoài ba ngày sau.


Từ khi Lạc Lạc sống với bà, hai vợ chồng không đi đâu chơi, cả năm đều ở nhà giữ cháu.

Gần đây, bạn bè của hai người mời họ cùng nhau đi du lịch, hai vợ chồng rất muốn đi, nhưng lại lo lắng không ai chăm sóc Lạc Lạc.
Thế là cô Lưu đề xuất ra trong một tuần hai người họ đi du lịch, giao Lạc Lạc lại cho Phó Gia chăm sóc.
Chồng bà không đồng ý, cảm thấy Phó Gia là một người con trai độc thân, sao biết chăm sóc trẻ con được, cô Lưu có nhiều học sinh chị em tốt như vậy, sao không để mấy người đã từng làm mẹ chăm sóc cho Lạc Lạc?
Cô Lưu kiên trì không muốn để cho người khác, chồng bà cũng kiên trì không chịu, giận nói không đi luôn, nên mới diễn biến thành hai người mà một người mua vé máy bay rồi còn một người thì chưa.
"Aiz...!Thật sự cảm giác trách nhiệm của bà với Phó Gia này là đến từ đâu tôi không hiểu được luôn." Chồng bà nói.
Cô Lưu nhíu mày lại: "Ông biết quan hệ của tôi với Tề An mà còn hỏi câu này?"
Chồng hiểu bà, biết nhắc đến vấn đề này là bà sẽ nổi giận, vội vàng đổi chủ đề: "Vậy, vậy cũng đâu thể thành lý do để Lạc Lạc qua đó được, lỡ đâu chỉ có bà nghĩ vậy thôi thì sao, bà nghĩ để Lạc Lạc ở nhà nó quậy mấy ngày thì cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn chắc? Không chừng người ta còn thấy con nít phiền phức nữa kìa."
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà ông còn không nghe, không chịu tin, dù sao thì Phó Gia là chuyện của tôi không phải của ông, ông không ưa nó thôi chứ gì?" Cô Lưu tức giận vô cùng, mặc kệ không làm nữa.
"Tôi không nấu cơm cho ông nữa, tôi chỉ làm cho Lạc Lạc và Phó Gia ăn thôi, ông tự gọi đồ ăn đi."
Bà đẩy chồng đuổi ra khỏi phòng bếp, ông chồng không còn cách nào khác nữa chỉ có thể thỏa hiệp: "Được được được, vậy cứ vậy đi, lát nữa Phó Gia đến rồi tôi xem nó với Lạc Lạc thế nào rồi quyết định sau, chịu chưa."
Cô Lưu liếc mắt một cái, thật phục luôn cái tính lề mề của ông chồng mình.
Chồng bà cười bất đắc dĩ, lùi về phía sau một bước: "Thế này đi, hỏi xem ý Lạc Lạc thế nào, nếu như nó chịu ở với Phó Gia một tuần, thì tôi ông ý với bà."
Cô Lưu buông việc xuống, lúc này sắc mặt mới đỡ hơn chút.
Vấn đề này thì bà đã sớm làm công tác tư tưởng với Lạc Lạc sau lưng chồng rồi.
Hai vợ chồng lại làm hòa với nhau, trò chuyện câu được câu chăng trong nhà bếp.

Nửa tiếng sau, cô Lưu nhận được tin nhắn wechat của Phó Gia, nói cậu sắp đến rồi.

Cô Lưu vội vàng lau tay giao nhà bếp lại cho chồng, nói với Lạc Lạc: "Lạc Lạc ơi, xuống dưới lầu đón chú Phó với bà không con?"
Bình thường Lạc Lạc xem phim hoạt hình là có sét đánh cũng không nhúc nhích, hôm nay lại gật đầu đồng ý với bà.
Cô Lưu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dẫn bé xuống lầu đợi Phó Gia.
Kể từ khi sự cố ấy xảy ra đến nay, đã là bảy năm trời trôi qua rồi.
Bảy năm nay, cô Lưu nhìn Phó Gia rơi xuống đáy vực thăm, rồi lại giũ bỏ đi một thân bùn lầy của mình, từ từ trèo lên bằng với chính sức lực của cậu.
Bảy năm đứng nhìn, làm cho bà sinh ra một tình cảm khác biệt với Phó Gia, cho dù không như mối quan hệ với Lục Tề An, bà cũng không bỏ rơi Phó Gia được.

Bà muốn giúp đỡ cho Phó Gia giống như một người mẹ, nhưng lại bị ngăn cách lại bên ngoài bởi một lớp màng vô hình, không thể nào đến gần cậu được.
Tiền viện phí của Phó Gia năm đó cậu chỉ dùng có một năm trời đã trả xong rồi.

Cậu không nói nhưng cô Lưu cũng có nghe ngóng được năm ấy cậu phải sống những tháng ngày như thế nào.

Số tiền ấy bà không động đến một đồng nào, mỗi ngày đều dành ra một thời gian cố định để tìm Phó Gia trả tiền lại cho cậu.
Bà không biết đã tìm Phó Gia bao nhiêu lần, lại bị cậu trốn tránh bao nhiêu lần, mỗi lần bà đều cảm thấy có phải mình làm gì phật lòng Phó Gia rồi không, có phải mình không nên làm phiền đến cuộc sống của cậu không.

Nhưng nghĩ lại thì bà lại không yên tâm cậu.

Bà biết cậu vĩnh viễn luôn chỉ có một mình, sống trong một căn hộ độc thân bốn mươi mét vuông, nhà và công ty, hai điểm một đường.

Cậu có không ít bạn bình thường, nhưng trước giờ đều không thân thiết, cũng không phát triển mối quan hệ tình cảm với ai.

Nếu không phải cô Lưu vẫn cứ mặt dày nghe ngóng tin tức thì cậu đã sớm mất tích sạch sành sanh rồi.

Bốn năm trước, Lạc Lạc đến ở với bà, phiền não và niềm vui chăm sóc cháu đã thay đổi đi lối nghĩ của bà.

Nếu Phó Gia đã không muốn bà quan tâm, vậy thì bà lùi một bước thích hợp hơn vậy, để Phó Gia đến chăm sóc bà, như vậy thì có phải Phó Gia sẽ vì mối ân tình mà không từ chối bà nữa hay không?
Mặc dù hơi kỳ nhưng cách làm như vậy lại có hiệu quả, thỉnh thoảng lại lấy một số việc nhỏ nhặt ra làm phiền Phó Gia, ví dụ như nhờ cậu mua đồ giúp, bưng bê vật nặng hoặc nhờ cậu đón giúp Lạc Lạc, chơi với Lạc Lạc, Phó Gia đều không bao giờ từ chối, bà cũng có thể trả lễ lại cho cậu sau khi xong việc, hoặc là tiện thể mời cậu đến nhà ăn cơm.
Không chỉ như vậy, sự nhẫn nại của Phó Gia đối với trẻ con lại cao dị thường, cực kỳ có sự nhẫn nại với Lạc Lạc, chỉ cần lấy Lạc Lạc ra làm cái cớ mời Phó Gia đến nhà bà làm khách thì Phó Gia đa số đều sẽ đồng ý.
Cô Lưu cho rằng Phó Gia bị thu hút bởi sự cởi mở và ngây thơ của con nít.

Người lớn không mở lớp bảo vệ trái tim của cậu ra được, cũng không thể nào đến gần bầu bạn với cậu được, cậu đã cô đơn suốt bảy năm rồi, nếu như Lạc Lạc có thể trở thành bạn của cậu, bầu bạn với cậu, thì cậu có dễ chịu hơn không?
Nếu như cậu có ý muốn lập gia đình từ đây, đồng ý kết hôn sinh con, có một gia đình nhỏ của riêng mình, vậy thì tốt biết mấy.
Bà mất tập trung, nhưng Lạc Lạc vẫn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, kéo tay áo của bà nói: "Bà nội ơi chú Phó đến rồi."
Cách đó không xa là bóng dáng của một thanh niên cực kỳ nổi bật.

Cậu mặc một bộ quần áo màu đen, trên tay còn cầm một túi đồ chơi màu sáng, trên mặt có nở nụ cười, khí chất tươi mát gọn gàng, làm nhạt đi cái nóng nực của chiều tối mùa hè.
Cậu gật đầu với cô Lưu rồi lại nhìn sang Lạc Lạc: "Lâu quá không gặp, Lạc Lạc."
Lạc Lạc hơi ngượng ngùng, bám vào người bà nội nói nhỏ: "Chào chú Phó."
Cô Lưu nhìn Phó Gia xách theo đồ chơi, bất đắc dĩ nói: "Aiya, sao lần nào tới cũng mang đồ vậy, nhà đầu có thiếu cái gì, một mình Lạc Lạc nó cũng đâu chơi hết nhiều đồ chơi vậy đâu."
Lạc Lạc nghe đến đây thì càng ngượng nghịu hơn, nắm lấy áo của bà lôi lôi kéo kéo.
Phó Gia nói: "Đồ chơi không đắt, chỉ là một chút tấm lòng thôi ạ, Lạc Lạc thích là được rồi.

Cô và Lạc Lạc không cần lần nào cũng xuống lầu đón em đâu, em thấy áy náy lắm."
Cô Lưu không tiếp lời của cậu, một tay nắm lấy tay Lạc Lạc, một tay vỗ lên lưng bé, nói: "Lên lầu đi.".