Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi Lục Tề An nói xong hắn đứng dậy ra ngoài lấy túi đồ mình đặt bên bàn trà.
Phó Gia vẫn sững sờ ngồi nguyên tại chỗ, khí huyết sôi dâng trào, suýt nữa thì xịt cả máu mũi.
Cậu ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực mà vẫn chưa bình tĩnh lại được, Lục Tề An đã quay trở lại.
Lục Tề An không tắt đèn, hắn hạ tầm mắt nhìn Phó Gia chăm chú, mang đến một nụ hôn trong hơi thở nóng bỏng.
Hai người đều không có kinh nghiệm, mọi thứ đều loạn xì ngầu không có bày bản gì cả.
Lục Tề An đè Phó Gia xuống, cở áo choàng tắm của cậu ra một cách thô bạo, mò đến đầu ngực đang cương của Phó Gia.
Khi bị ngón tay hắn chạm đến, đầu ngực đỏ hồng của cậu càng lúc càng cứng hơn nữa.
Hắn không hề kiềm chế sức lực, may mà Phó Gia không thấy đau, trái lại còn giơ tay lên ôm cổ Lục Tề An lại, hôn mạnh lên cổ hắn mấy cái, đôi môi dán chặt bên tai hắn thở hổn hển, lưu luyến không muốn rời xa.
Lục Tề An hôn lên trán cậu, lại không chú ý trên trán mình đã ra bao nhiêu mồ hôi.
Trong một khoảnh khắc nào đó, mồ hôi của hắn rơi xuống chảy thành một vệt nước trên mặt Phó Gia, hắn mới nhận ra mình đã kích động tới mức khó tự kiềm chế lại được, thậm chí với vẻ ngoài bình tĩnh hoàn toàn trái ngược kia, hắn vẫn không biết phải hình dung như thế nào.
Hắn cố gắng điều chỉnh lại trái tim không an phận của mình, khống chế sức tay của mình, nắm cổ chân của Phó Gia lại, gập chân cậu lại giơ lên trên, bàn tay còn lại đã lấy sẵn gel bôi trơn cho vào phía trong.
Phó Gia cực kỳ ngoan ngoãn thậm chí còn chủ động nâng mông cao lên.
Ngón tay của Lục Tề An được bao bọc bởi gel bôi trơn, đang kê vào lối vào nhỏ hẹp ấy từ từ đưa vào trong.
Ngón tay ra ra vào vào ở đó, vừa xót vừa căng, cảm giác có dị vật rất rõ rệt.
Nhưng động tác của Lục Tề An dịu dàng, Phó Gia không hề cảm thấy đau chút này.
Thời gian phút chốc trở nên rất dài, như thể mỗi một giây đều được kéo dài thành mười giây.
Phó Gia đã cảm thấy được rồi, có thể rồi vô số lần, nhưng Lục Tề An đều thêm gel bôi trơn vào rồi tiếp tục nới rộng bằng ngón tay.
Đến khi ngón tay thứ ba đã có thể ra vào tự nhiên được rồi, Phó Gia cắn Lục Tề An một cái thật mạnh, hối thúc nói: "Mau vào đi..."
Lục Tề An hôn lên môi cậu, giữ eo cậu lại, tiến vào cơ thể cậu.
dương v*t nóng nổi nong căng bên trong cơ thể cậu, đâm rút ma sát vách trong từng nhịp từng nhịp một, cho dù đã làm rộng lâu như vậy rồi nhưng Phó Gia vẫn cảm thấy rất đau.
Cậu không nhìn rõ được Lục Tề An trước mặt, giống như tất cả những năng lực cảm xúc trên cơ thể cậu đều dồn hết xuống thân dưới, trước mắt cậu chỉ có ánh đèn mơ hồ, và cả từng giọt mồ hôi của Lục Tề An đang rơi lên trên người cậu mà thôi.
Sau khi nhấp mấy chục lần, cuối cũng Phó Gia cũng không thấy đau nữa, thậm chí còn cảm nhận được khoái cảm khiến mọi thứ trước mắt cậu thành một màu trắng xóa.
Cậu cuộn ngón chân lại, vách song nóng hổi hút chặt lấy Lục Tề An.
"Chặt quá." Lục Tề An không dám nhấp mạnh nữa, khổ sở nhịn lại không nhúc nhích, toàn thân thấm đẫm mồ hôi.
"Thả lỏng một chút..."
"Anh dỗ em đi, dỗ em là được rồi...!gọi em là Gia Gia đi..." Phó Gia ôm chặt lấy cổ Lục Tề An, há miệng run rẩy nói.
"Gọi em là Gia Gia..."
Gọi cậu là Gia Gia, dùng tên trùng điệp để xưng hô với cậu, giống như Lục Tề An và một người nào đó mười năm qua, phảng phất những ngày tháng ấy người mà Lục Tề An gọi không phải là người khác, mà là cậu.
Như thể Lục Tề An chưa bao giờ yêu thương ai khác, chỉ từng thương cậu, yêu cậu mà thôi.
Lục Tề An sờ lên khóe mắt ửng hồng của Phó Gia, cảm thấy mình thương cậu bao nhiêu cũng không đủ, dịu dàng nói: "Gia Gia."
Phần hông Phó Gia tê rần, bên trong hay bên ngoài gì cũng đều mềm như một dòng nước.
Khát vọng bao lâu nay được phủ lấp chỉ trong một khắc, cậu xúc động rơi nước mắt không ngừng, hình như cậu không chịu được niềm vui lớn lao như vậy.
Cậu hung ác nghĩ rằng, kể từ giây phút này không còn ai có thể cướp được Lục Tề An khỏi cậu, nếu có, cậu sẽ tiễn kẻ đó xuống địa ngục.
Buổi tối ấy họ làm hai lần.
Lần đầu tiên Lục Tề An không kiềm chế được bắn vào trong cơ thể Phó Gia, khi hắn chuẩn bị rút ra thì Phó Gia lại dùng chân quấn lấy eo hắn, nói: "Đâm vào, em không muốn đồ của anh chảy ra ngoài đâu..."
Thế là họ làm lần thứ hai, lần này Lục Tề An đã có thể làm chủ được bản thân, rút dục vọng ra ngoài trước khi bắn, Phó Gia không chịu như vậy, khóc lóc cả gương mặt đều là nước mắt, lặp đi lặp lại không ngừng đòi hắn phải bắn bên trong, đến đoạn sau nói năng cũng trở nên không rõ ràng nữa.
Lục Tề An bị dáng vẻ si mê này của Phó Gia kích thích cho hai tay run rẩy, bắn vào trong như ý cậu muốn.
Phó Gia co giật toàn thân, thò tay xuống xoa phía dưới của mình, bắn theo.
Ga giường bị họ làm trở nên tán loạn, có mồ hôi, tinh dịch của hai người họ và cả nước mắt nước mũi của Phó Gia.
Phó Gia không có sức đứng tắm nữa, ngồi trong bồn tắm thì lại đau mông, Lục Tề An bảo cậu úp người bên bồn tắm, chống hai bên thành bồn nâng cao nửa thân trên lên, dùng ngón tay lấy những tinh dịch bên trong cửa dưới của cậu ra.
Vì có nới rộng hợp lý nên Phó Gia không bị thương.
Sau khi rửa sạch sẽ xong, ngoài cảm giác thốn thốn vì bị căng còn chưa tiêu tán ra thì không có gì khó chịu cả.
Khi hai người thay ga trải giường thì đã qua mười hai giờ đêm, Phó Gia gần như là vừa nằm xuống gối là ngủ luôn.
Trước khi mất ý thức, giống như cậu sực nghĩ đến một cái gì đó, túm lấy cổ áo của Lục Tề An nói: "Nói ngủ ngon với em."
Lục Tề An vỗ vỗ lưng cậu, nghe lời nói: "Ngủ ngon, Gia Gia."
Phó Gia thỏa mãn thiếp đi.
Từ ngày này, khi hai người ở riêng Lục Tề An sẽ đổi gọi Phó Gia thành "Gia Gia".
Cũng kể từ ngày ngày, Phó Gia được bạn bè thầy cô đánh giá ngày càng tích cực: Cần cù nỗ lực, thành tích ổn định, tính cách cởi mở dễ gần.
Phó Gia không hề cảm nhận được sự thay đổi này, mãi đến khi trước nguyên đán một tuần, lớp chọn ra năm người đại diện tham gia tiết mục đọc diễn cảm trong buổi party nguyên đán của trường.
Phó Gia bị Đại Đầu cưỡng ép báo danh, khi bỏ phiếu thì số phiếu của cậu cao lạ lùng, chỉ thấp hơn Đại Đầu thôi.
"Cậu xem, tôi bảo cậu được mà." Đại Đầu nói khá là tự hào.
Phó Gia rất sợ mình làm hỏng tiết mục của lớp, từ chối lia lịa: "Không được, tôi đã đọc diễn cảm bao giờ đâu."
Đại Đầu nhướng chân mày: "Tôi cũng có đọc qua đâu, cậu cao ráo đẹp trai, tiếng phổ thông chuẩn vậy cậu không lên thì ai lên? Cậu xem lớp này ngoài tôi còn ai đẹp trai hơn cậu không? Cậu là lớp chọn ra chứ đâu phải tôi động tay động chân gì trong đó, yên tâm đi, được mà."
Đại Đầu nộp danh sách cho giáo viên chủ nhiệm và giáo viên ngữ văn, từ đó xác định người tham gia.
Năm người cùng được giáo viên gọi lên văn phòng, thầy chủ nhiệm nhìn sơ qua một lượt, vỗ vỗ vai Phó Gia nói: "Em làm đội trưởng nha."
Phó Gia và Đại Đầu đều giật mình, Đại Đầu trân mắt nhìn Phó Gia, giật mình nhận ra Phó Gia đã cao to hơn lúc mới chuyển vào lớp nhiều rồi, cậu ấy bỗng nhận ra, có thể cậu đã không còn là người đẹp trai nhất lớp nữa rồi...
Trước nguyên đán cả một tuần liền, Phó Gia đều không về nhà dùng cơm trưa và cơm tối với Lục Tề An.
Cậu là đội trưởng tiểu đội đọc diễn cảm của lớp, buổi trưa và chiều tối mỗi ngày đều phải dẫn thành viên đi tập luyện, vì vậy cũng chỉ có thể ăn cơm với nhóm mình ở nhà ăn.
Về việc này, "xem ra" Lục Tề An không có bất cứ bất mãn nào, mỗi tối đều nghe cậu diễn tập nửa tiếng, làm khán giả của cậu, giúp cậu điều chỉnh trạng thái biểu diễn.
Phó Gia rất muốn làm tốt việc này nên cậu rất căng thẳng, cũng rất tập trung.
Đây là lần đầu tiên cậu được bạn bè đặt niềm tin, được thầy cô lớp trưởng phó thác, khó trách cảm thấy hơi tự hào, khó trách có cảm giác thành tựu.
Có lẽ, cậu cũng có thể trở thành một người ưu tú.
Trước party nguyên đán một ngày, Phó Gia căng thẳng không ngủ được, hỏi đi hỏi lại Lục Tề An: Em làm được không, anh có đến xem không, anh ngồi ở hàng nào, có khi nào em ở trên sân khấu không nhìn thấy anh không?
Lục Tề An trả lời cậu, em sẽ làm rất tốt, anh sẽ đến xem, anh sẽ cố gắng ngồi ở hàng trước, có thể em sẽ không nhìn thấy được anh, nhưng anh sẽ luôn luôn nhìn em.
Phó Gia hỏi mãi thì Lục Tề An trả lời mãi, đến khi Phó Gia thiếp đi.
Năm này, ngày 31 tháng 12 không phải vào cuối tuần, vì vậy ở lục trung không cho nghỉ, thậm chí lớp tự học buổi tối vẫn phải học bình thường.
May mà trường tổ chức party nguyên đán nên học sinh có thể chọn tự học trong lớp hoặc chọn ra hội trường xem.
Ngoài số học sinh khá giỏi ham học như ham mang ít ỏi ra thì gần như mọi người đều đến buổi party.
Buổi chiều vừa tan học đã có không ít người đến hội trường chiếm chỗ, vì chiếu theo tình hình năm ngoái thì lần nào trong hội trường cũng sẽ đông nghìn nghịt, đến trễ thì chỉ có thể đứng ngoài cửa hóng gió mà thôi.
Phó Gia chưa tan học thì chủ nhiệm lớp đã dẫn cậu đi, diễn tập lại lần cuối cùng dưới sự chỉ đạo của giáo viên ngữ văn.
Lục Tề An cũng không về nhà mà là ở lại dùng cơm tối với cô Lưu.
Lục Tề An mời bà giúp tìm một chỗ phía trước, bà đồng ý sảng khoái.
Trước khi lễ hội bắt đầu, trời bỗng rơi tuyết, dự báo thời tiết sáng sớm đã nói đêm nay sẽ có tuyết, nhưng học sinh đều không ngờ kịp thời rơi vào buổi lễ này nên cảm thấy cực kỳ hợp tình hợp cảnh.
Lục Tề An đi vào hội trường, tìm lấy cô Lưu trong dòng người mên mông, đột nhiên có người ở phía xa gọi hắn.
"Tề An, ở đây nè!" Lý Thấm Hòa đứng trên ghế ngồi, vẫy tay với hắn.
"Đây có chỗ nè!"
Chỗ của Lục Tề An nằm ở giữa hướng bên ngoài, người chen vào đó vẫn chưa nhiều lắm, càng lại gần sân khấu thì người càng nhiều, trong ngoài nườm nượp khiến Lục Tề An không tìm được cô Lưu ở đâu.
Hắn đi về phía Lý Thấm Hòa, đi xuyên qua đám người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu ta.
Lý Thấm Hòa cười he he, nhìn hắn tò mò: "Hiếm gặp ghê, cậu mà cũng đến xem lễ hội à."
Lục Tề An không hề có ý che giấu cậu ta, có gì nói đó: "Phó Gia phải biểu diễn, xem cậu ấy xong là tôi đi rồi."
Mặt Lý Thấm Hòa đông cứng lại, khó chịu nói: "Ngày đẹp vầy cậu nói gì đó dễ nghe một chút không được à."
Lục Tề An cau mày lại nhìn cậu ta: "Tôi nói gì khó nghe?"
Lý Thấm Hòa tức giận, chế nhạo nói: "Giờ cậu bênh nó lắm đấy, bình thường cậu còn không thèm đôi co với tôi, sao, giờ không muốn nghe người ta nói xấu nó à."
Lục Tề An nhìn đi chỗ khác, trả lời một câu đúng vậy.
Lý Thấm Hòa vừa tức vừa kinh ngạc, bị hắn làm nghẹn cho không nói được gì.
Cậu ta cắn răng, không thèm để ý Lục Tề An.
Họ cứ im lặng giằng co như vậy, mãi đến khi người dẫn chương trình báo tiết mục: "Sau đây xin mời thưởng thức tiết mục đọc diễn cảm của lớp 11A5 mang tên Trả lời."
Trên sân khấu có ba nam hai nữ, nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần tây, thắt cà vạt màu đỏ, nữ sinh thì mặc một bộ đầm màu đỏ, tóc dài xõa ngang vai.
Trang phục này có lẽ là mượn ở phòng văn nghệ, đã không vừa lại còn không đẹp, nhưng họ rất tự tin đứng thẳng lưng, ít nhiều gì cũng kéo lại được hình thức.
Phó Gia đứng ở phía trước nhất của đội hình, cất giọng đọc theo tiếng nhạc.
"Thấp hèn là giấy thông hành của kẻ hèn mọn, cao thượng là bia văn của người thanh cao."
Lý Thấm Hòa cảm thấy hắn nên phải cười nhạo Phó Gia, cười nhạo trang phục của cậu, cười nhạo sự nghiêm túc của cậu, cười nhạo tất cả mọi thứ về cậu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy.
Hắn nhận thua rồi, ôn tồn nói: "Tề An, cậu sẽ khó sống đấy, rất khó rất khó, đừng làm bậy nữa được không?" Lý Thấm Hòa nói.
"Kỷ băng hà đã qua rồi, tại sao khắp nơi vẫn đều là băng? Mũi Hảo vọng đã được tìm ra, mà vì sao những cánh buồm kia vẫn tranh nhau ở Biển Chết?"
Lục Tề An vẫn nhìn chăm chú vào sân khấu, nói: "Đừng lo cho tôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Lý Thấm Hòa bất lực nói: "Cậu thì chuẩn bị cái gì, nó là con trai, còn có ân oán với nhà cậu, cậu chuẩn bị cái gì, cậu biết chú Lục là người có nguyên tắc thế nào không?"
"Tôi cũng vậy." Lục Tề An trả lời "Tôi cũng có nguyên tắc của tôi."
"Đến với thế giới này, tôi chỉ mang theo giấy, dây thừng và tấm thân đây, để tuyên đọc cho những tiếng nói trước khi bị phán quyết kia: Nói ngươi nghe này, thế giới, ta – không – tin! Cho dù dưới chân ngươi có một ngàn kẻ khiêu chiến, vậy thì ta chính là kẻ thứ một ngàn không trăm lẻ một."
Vẻ mặt Lý Thấm Hòa khổ sở: "Hai tháng nay tôi đều để ý cả đấy, cả ngày cậu và Phó Gia dính lấy nhau, còn dẫn nó về nhà ở.
Cậu chẳng nghĩ tới Phong Phong sao? Cậu biết một tháng trước tôi đi thăm Phong Phong, em ấy buồn bã hỏi tôi vì sao anh Tề An không tới thăm em ấy, tôi không biết phải trả lời thế nào nên mới mượn cớ cậu bận học để lấp liếm cho qua, cậu không biết em ấy thất vọng lắm mà cứ nhịn không gọi điện thoại cho cậu..."
Lục Tề An siết tay lại, kiên định nói: "Tôi là anh em là người thân của nhau, điểm này không bao giờ thay đổi, nhưng có một số thứ đã định phải cắt đứt thì phải cắt đứt sớm nhất có thể thôi, bất luận là tôi hay là em ấy."
Lý Thấm Hòa hơi tuyệt vọng: "Vậy nhà thì sao? Cậu chưa nghĩ tới chuyện phải về nhà à? Năm ngoái lúc này cậu đều sẽ sang chỗ của chị Uyển Khanh, cả nhà cùng dùng cơm với nhau, cậu không nghĩ tới phải về sao?"
"Tôi không tin bầu trời màu xanh, tôi không tin tiếng vọng của sấm sét, tôi không tin giấc mơ là giả, tôi không tin chết không có báo ứng."
Lục Tề An có nhà, căn hộ mà hắn ở đã trở thành nhà, từ một nơi ở tạm trở thành nơi để hắn trở về, chỉ vì nơi đó có thêm một "Phó Gia" mà thôi.
Đêm tuyết sau này hắn không cần phải làm khách của bất kỳ ai nữa, hắn phải về nhà.
"Đến kỳ nghỉ tôi sẽ đi thăm họ, tôi cũng sẽ nói rõ với ba tôi."
"Tề An..." Giọng nói Lý Thấm Hòa khàn khàn.
"Được rồi, nói tới đây là đủ rồi." Lục Tề An ngắt lời cậu ta.
"Tôi đã chuẩn bị để đối mặt với tất cả rồi."
"Nếu đại dương nhất định sẽ vỡ bờ, thì hãy để tất cả bể khổ rót vào tim tôi; nếu đất liền nhất định phải dâng cao, thì hãy để loài người được chọn lại đỉnh núi sinh tồn."
- ------
Lời tác giả:
Thơ ca dùng trong chương này là bài "Đáp án" của Bắc Đảo Tiên Tinh, không sử dụng toàn bộ, chỉ lấy một bộ phận thôi.
Lời người dịch:
Sau này khi có thời gian để tìm hiểu bối cảnh ra đời bài thơ rồi mình sẽ dịch lại bài thơ này.
Trước mắt thì mọi người xem tạm thôi nha, vì mình không muốn dừng lại quá lâu ở đây, đợi mình dịch xong cả bộ rồi mình quay lại sau.
.