Ngốc Bẩm Sinh

Chương 13: 13: Lâm Khánh






Người dịch: Tồ Đảm Đang
Tháng năm, tháng sáu, tháng bảy.
Mùa hè nóng bức.
Học sinh đang ngồi thi trong phòng học.

Hai giám thị đầu lớp và cuối lớp đang ngồi gật gù lim dim.

Phó Gia dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn chiếc quạt trần đang quay o o, trước mắt là một mảng mơ hồ.
Cậu xoa xoa mắt mình mới phát hiện rằng mồ hôi đã rơi vào trong mắt.
"Kiểm tra kết thúc, mọi người dừng bút."
Sau khi tiếng chuông vang lên, giám thị gác thi đứng lên cho thí sinh rời khỏi khu vực thi.

Phó Gia đi theo dòng người ấy ra ngoài, bên ngoài là ánh nắng mặt trời sáng chói khiến mắt cậu hoa đi.
Sau khi rời khỏi trường, Phó Gia đi thẳng tới quán karaoke cách vài con phố.
Đi vào trong KTV từ cửa sau, Phó Gia chào hỏi với chủ quán một tiếng rồi thay đồng phục ra.
Sầm Mộng Kha nói phải làm đại ca của Phó Gia không phải chỉ nói miệng mà thôi đâu.

Hơn hai tháng nay, cô biết được rất nhiều chuyện của Phó Gia, ví dụ như cậu quyết tâm muốn chuyển đến trung học số 6, ví dụ như cậu vừa có thời gian rảnh là sẽ đi ra quán cơm ngoài trường học để làm thêm kiếm tiền.
Vì vậy, Sầm Mộng Kha giới thiệu một giáo viên bên trường trung học số 6 cho Phó Gia làm quen, còn giới thiệu cho cậu công việc kiếm được nhiều tiền hơn việc rửa bát.
"Hôm nay cậu đã bắt đầu nghỉ phép rồi đúng không?" Chủ quán hỏi.
Phó Gia gật đầu một cách thận trọng: "Đúng...!sau này phải ở lại đây rồi ạ."
Ông chủ ngậm điếu thuốc, mỉm cười: "Không sao, ở đây có chỗ, có điều ở lại thì phải vất vả hơn rồi, có khi cả đêm cũng không được ngủ."
Phó Gia gật đầu, nói: "Không sao ạ, tôi có thể trực ca đêm."
Trực ca đêm sẽ được tăng tiền, cậu phải nắm chắc cơ hội nghỉ hè này để kiếm tiền nhiều hơn một chút.

Nếu như cậu thật sự được chuyển đến lục trung thì không đi làm thêm được nữa rồi.

Lục trung quản rất nghiêm ngặt, không cho học sinh làm thêm trong thời gian đi học.
Những tháng ngày chờ đợi kết quả thi cuối kỳ rất khó chịu, có lúc rõ ràng Phó Gia đã làm suốt đêm, tưởng mình sẽ được ngủ mê thẳng đến chiều, mà lại giật mình sau hai tiếng, sau đó không thể nào ngủ lại được nữa.

Khó khăn lắm mới chờ được tới ngày thành tích ấy ra, Phó Gia nhìn điểm từng môn của mình, cậu rơi vào trạng thái hoang mang.
Thế này có tính là tốt hay không?
Cậu về lại KTV, làm từ trưa cho đến chiều tối, nhân lúc giờ ăn trưa, cậu dùng chiếc điện thoại cũ kỹ của mình gọi điện thoại.
Sầm Mộng Kha cho cậu cách thức liên lạc với giáo viên bên trường trung học số 6, Phó Gia mua một chiếc điện thoại bản có bàn phím cũ kỹ nhất, chỉ lưu đúng một số điện thoại của "Cô Vương".

"Xin chào cô Vương, em là Phó Gia mà Sầm Mộng Kha nói đến với cô."
Cô Vương bên đầu dây kia của điện thoại như đang hồi tưởng lại, im lặng một lúc mới cười lên: "Đúng vậy, cô nhớ em rồi."
Phó Gia miết chặt điện thoại: "Là thế này ạ, thi cuối kỳ, điểm của em..."
"Cô biết." Cô Vương cắt ngang lời cậu.

"Em Phó, chuyện này ba em đã đến nói với cô rồi, em yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho cô, cô sẽ liên lạc với bên trường trung học 16 ấy, chuyển học bạ của em sang.

Có việc gì cần em đích thân làm cô sẽ thông báo cho em, vẫn là số điện thoại này, được không?"
Phó Gia sững sờ.
Cậu nghe lầm hay là cô Vương nói sai rồi?
Hai chữ đó giống như đang xoắn lấy lưỡi cậu, làm cậu không thể nói chuyện lưu loát được: "Ba em?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước thư ký của ngài Lâm Khánh đã liên lạc với cô." Cô Vương nói.
Phó Gia suýt nữa thì không cầm vững được điện thoại.
Cô Vương nói tiếp gì đó nữa nhưng Phó Gia không cách nào nghe vào đầu được, chỉ vâng dạ vài tiếng coi như trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, cậu vẫn không hoàn hồn lại được một lúc lâu.
Ba, Lâm Khánh?
Đùa nhau à.

Phó Gia cười vớ vẩn, cảm thấy toàn thân mình lạnh toát.

Nghĩ rằng chắc máy lạnh trong KTV mở thấp quá, nên cậu đi ra ngoài từ cửa sau, đứng dưới ánh mặt trời rất lâu mới từ từ bình tĩnh lại được, quay về làm việc tiếp.
Cậu vừa bước vào trong là thấy đồng nghiệp đang nhìn ngó xung quanh tìm cái gì đó, quay đầu lại nhìn thấy cậu thì lập tức kêu lên: "Phó Gia!"
Phó Gia đi đến: "Sao vậy?"
"Ra ngoài quầy đi, hình như có người đến tìm cậu."

"Tìm tôi?" Ngay khoảnh khắc này, Phó Gia đã dự cảm được điều gì đó.
Cậu vội vàng đi ra quầy, quả nhiên có một người phụ nữ đang mặc quần áo công sở đang ngồi trên sofa đợi cậu, nhìn thấy Phó Gia đi đến gần, cô ấy đứng lên gật đầu với cậu: "Xin chào, tôi là thư ký của ngài Lâm."
Đúng thật là Lâm Khánh.
Phó Gia lạnh lùng nhìn cô không trả lời.
Trong ánh mắt của thư ký cũng chỉ có sự lạnh nhạt: "Ngài Lâm đang đợi cậu ở ngoài, cậu ra ngoài cùng tôi đi."
Phó Gia xoay đầu đi: "Ông ta và tôi có gì để nói với tôi chứ, tôi không không quen chị, chị đi đi."
Thư ký cười lên: "Không tốt lắm đâu, ngài Lâm vốn đã không thích chỗ này, nếu như ngài ấy không đồng ý thì cậu không được làm phục vụ ở đây nữa."
Giọng điệu của cô ta, làm cho việc này có vẻ như không còn chỗ nào để phản bác nữa.
Phó Gia hít thở thật sâu, thẳng lưng dậy: "Chị dẫn đường đi."
Thư ký mỉm cười.
Xe của Lâm Khánh đậu ở bên ngoài, thư ký đưa cậu đến bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe: "Ngài Lâm?"
Cửa xe hạ xuống, thân hình Lâm Khánh bên trong xe lộ ra.
Con người Lâm Khánh đã ương bướng từ nhỏ, mặc dù xuất thân ở nhà họ Lâm, nhưng ông ta vừa tốt nghiệp tiểu học xong thì không đi học nữa mà là quậy lên đòi đi học vẽ với người ta.

Nhà họ Lâm mời giáo viên mỹ thuật về cho ông, học không được bao nhiêu ngày ông lại đòi học âm nhạc, mấy năm trời qua đi những gì liên quan tới nghệ thuật ông đều biết hết.

Sau khi trưởng thành thì ông ta không ngồi yên một chỗ được nữa, chạy khắp nơi trên thế giới, hết năm này tới năm kia cả nhà chẳng thấy được dáng người.

Khi quay về thì tóc đã để dài ra, còn nhuộm thành màu vàng, làm mẹ ông tức quá thành bệnh.

Nhưng cũng là con người như vậy, mãnh liệt như ngọn lửa, mưu kế đầy rẫy mới "hạ gục" được Lục Uyển Khanh mang tiếng khó chơi của nhà họ Lục.
Bây giờ, Lâm Khánh đã hơn bốn mươi, mà lại cột tóc đuôi sam phía sau, trông trẻ như người cùng tuổi với Phó Gia.
Ông ta híp mắt lại, nói: "Vào xe hẵng nói."
Phó Gia không nhúc nhích, thư ký thấy vậy vội vàng mở cửa xe ra: "Vào trong đi."
Phó Gia mới chịu ngồi vào trong xe, thư ký đóng cửa lại, để cậu và Lâm Khánh ở trong một không gian riêng tư làm cậu cảm thấy ác cảm.
Cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologe từ trên người Lâm Khánh.
Làm cậu thấy buồn nôn.

Lời mở đầu giữa hai người họ là: "Cảm ơn con đã dọn ra." Lâm Khánh nói.

Tốc độ nói chuyện của ông ta rất nhanh, hai chữ đầu tiên lướt khẽ qua, giống như không cẩn thận nói sai vậy.
Phó Gia chế nhạo nói: "Đừng nói cảm ơn, tôi không phải dọn ra vì ông."
Lâm Khánh cười trong im lặng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, thỉnh thoảng đổi vị trí ngón tay trên dưới.
Ngay cả nhìn ông ta Phó Gia cũng cảm thấy ghê tởm, dời tầm nhìn đi, nhìn chằm chằm lên bàn tay đã vò thành nắm đấm của mình: "Cô Vương bên đó là thế nào, ông gọi người theo dõi tôi?"
Lâm Khánh bật cười thành tiếng: "Mày chuyển ra bất ngờ như vậy làm tao thấy rất ngạc nhiên, mười năm rồi, mày cứ như con chó mặt dày vậy, sao nay được khai sáng rồi? Tao thấy hơi lo nên đương nhiên phải theo sát một thời gian chứ."
Phó Gia tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Cậu nắm lấy chốt cửa xe muốn ra ngoài, nhưng không thể nào mở được.
"Mở cửa." Phó Gia run giọng nói.
"Tao còn chưa nói xong nữa mà." Lâm Khánh nói.

"Mày ở đây bao lâu, nghe tao nói bao nhiêu là do tao quyết định, mày không có tư cách xen mồm vào."
Phó Gia siết chặt nắm đấm lại, cậu cắn lưỡi mới có thể nhịn lại xúc động muốn tung nắm đấm ra.
Lâm Khánh nhìn thấy rõ gân xanh trên góc trán của Phó Gia, và cả cơ thể không ngừng run rẩy của cậu, nói tiếp: "Tao thấy bất ngờ là mày lại thích học hành tới vậy, nếu biểu hiện ra sớm chút nữa thì hồi đó tao còn cho mày vào lục trung được.

Nhưng mà tao thắc mắc là sao mày lại thích học, tao không ưa học, mẹ mày cũng vậy." Nói đến đây, ông ta ngừng lại một lúc.

"Phó Hiểu Lệ..."
Không đợi ông ta nói xong, Phó Gia đấm thẳng một quyền lên trên cửa sổ xe, mang theo cả một trận chấn động: "Liên quan gì đến ông không?"
Lâm Khánh cau mày lại ghét bỏ: "Chỉ dựa vào sức mày đi liên lạc với bà cô Vương đó không ăn thua gì đâu, mày biết hạng của mày không? Đúng là trò cười."
"Không liên quan gì đến ông." Phó Gia nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Khánh nhìn cậu, ánh mắt càng lúc càng lạnh đi: "Mày nên quỳ xuống cảm ơn tao, nếu tao không giúp mày thì cả đời này mày cũng không vào được lục trung đâu." Ông ta nói.

"Nói nhanh, tại sao lại muốn chuyển trường, tại sao phải dính lấy thằng Lục Tề An?"
Phó Gia ngừng thở, nhìn Lâm Khánh bằng ánh mắt kinh sợ.

"Đừng có chơi mấy trò quỷ đó." Giọng điệu Lâm Khánh mang đầy sự chán ghét, ông ta nhìn Phó Gia, giống như nhìn thấu được cậu.

"Cái gì của mày thì là của mày, không phải của mày thì mày không có được đâu.

Lục Tề An nó không có bậy bạ như vậy, mày nịnh nó cỡ nào nó cũng không cho mày được cái gì đâu.


Mày với Phó Hiểu Lệ y chang nhau, chỉ biết bám lấy người khác, mà mấy cái này đều vô dụng cả.

Giống như đổ nước lên cao vậy đó, nó vẫn sẽ chảy xuống mà thôi."
Ông ta ấn lên nút cảm ứng, mở khóa cửa bên chỗ ngồi của Phó Gia: "Mày đi đi."
Phó Gia bắt chước theo Lâm Khánh, cười trong im lặng.
Thật ra cậu rất giống Lâm Khánh, nụ cười này lại càng không khác gì nhau.
Cậu quay về phía Lâm Khánh, vung tay ra.
Một bạt tay giòn giã, đánh nghiêng đầu Lâm Khánh.
Lâm Khánh há miệng không thể tin được, đè nén giọng la vì bị đau của mình xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở.

Ông ta chạm lên mặt mình, nơi bị đánh tạm thời đã mất cảm giác.
"Phó Gia!" Lâm Khánh đè nén cơn tức giận.

"Đừng có tưởng tao nợ mày cái gì, khi mày tám tuổi tao vốn có thể bỏ cho mày chết đói chết cóng trên phố, mà tao vẫn mang mày về ở biệt thự, mày tưởng mày là cái thá gì, có tư cách chỉ trích tao!"
"Tôi cũng không nợ ông." Phó Gia gằn giọng ngược lại, giọng nói không cao nhưng từng chữ đều là cắn chặt răng nói ra, giống như từng chữ này có thể thay cậu cắn dứt cổ Lâm Khánh vậy.
Cậu đâm người vào cửa mở chạy ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Khánh tối sầm lại, nhìn bóng lưng của cậu không nói lời nào.
Chiều tối mùa hè, khí nóng oi bức cứ bủa vây lấy.

Khối khí nóng này liều mình luồn vào trong cơ thể của Phó Gia, cậu bịt chặt tai lại, chúng liền chui vào từ lỗ mũi, bịt chặt mũi miệng lại, thì chúng chui vào từ lỗ chân lông.
Cậu chạy lảo đảo lao vào nhà vệ sinh của KTV, mở vòi nước lên, chui đầu vào đó rửa gội, nhưng lại không thể tẩy đi khối khí nóng ấy được.
Dường như cậu sắp nổ tung, máu của cậu từ trong nơi sâu nhất của cơ thể bắt đầu sôi lên.

Đó là những dòng máu đến từ Lâm Khánh, đến từ Phó Hiểu Lệ, ghê tởm, cuối cùng là hóa thành sự buồn nôn không thể kiềm chế được.
Cậu ọe một tiếng nôn ra.
Cả thế giới đều đã yên tĩnh.
Âm thanh vang vọng lại vào tai của Phó Gia, chỉ có tiếng thở hổn hển của chính cậu.
Cậu nhớ đến Lục Tề An.
Là Lục Tề An đã từng nói, không cần cậu phải đổi ba mẹ, đổi xuất thân.
Là Lục Tề An đã từng nói, hắn sẽ nhìn cậu một cách khách quan, bỏ đi tất cả mọi thứ xung quanh cậu.
Những lời này bây giờ vẫn còn tính chứ?
Phó Gia ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ lên của chính mình trong gương..