Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 22: Đau




Sáng hôm sau.Cô chạy đến nhà anh thật sớm, cô muốn giải thích. Đứng trước cổng tay run run bấm chuông. 1 người con trai bước ra, trên mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

-Em tới đây làm gì._Anh nhìn cô lạnh lùng hỏi.

-Anh, nghe em giải thích, 1 lần thôi, làm ơn._Cô ngân ngấn nước mắt cầm lấy bàn tay anh.

-Về đi, nếu người khác nói thì tôi không tin đâu nhưng cái này chính mắt tôi nhìn thấy, em không cần giải thích._Anh hất mạnh tay cô ra rồi quay lưng đi.

Cô nhìn theo anh, nước mắt càng lúc càng chảy nhiều. Nếu anh nghe cô giải thích 1 lần thì hay biết mấy, cô nhìn vào cánh cổng lần cuối rồi bước đi.

Trời bắt đầu mưa. Mưa rơi như khóc thay cho đôi mắt cô. Mưa rơi như gào thét thay cho trái tim cô. Mưa rơi như lời xin lỗi cô muốn trao đến anh.

Cô thẫn thờ bước đi trong làn mưa rơi trắng muốt. Cảm giác như muốn ngã khuỵu xuống. Từng bước trở nên thật nặng nề cô đặt tay lên tim với 1 nỗi đau đang dần dần khoét sâu.

Còn anh, từ lúc cô rời đi anh đã đi theo cô, thật sự khi nói ra những lời đó với cô, anh cũng đau lòng lắm chứ, anh sao có thể cầm cự được nỗi đau này đây, anh chưa từng rơi nước mắt cũng phải rơi, anh...đang khóc...giọt nước mắt hoà lẫn với nước mưa mặn chát. Nhìn vào người con gái phía trước sao mà xa quá, đột nhiên anh đứng lại nở 1 nụ cười thật cay đắng, cô đang được Duy che mưa, cô đang trong vòng tay của Duy, vậy mà anh đã nghĩ chỉ là 1 hiểu lầm, bây giờ cô thật giả tạo, quay về hướng khác, trong cơn mưa thật to và dài anh chỉ có thể bước đi lặng lẽ, cô đơn mà không có ai nhìn thấy được.

Lúc anh quay đi cũng là lúc cô định thần lại được mọi thứ, cô đẩy Duy ra tránh né vòng tay đó, nhìn người con trai trước mặt thật là kinh tởm, cô không nói 1 câu gì với Duy mà bước đi.

Duy đứng nhìn theo bóng cô khuất dần sau màn mưa, tim lại nhói lên, Duy muốn nói xin lỗi nhưng 2 từ đó thốt ra bây giờ có làm được gì nữa đâu, ánh mắt bị bao phủ 1 màn sương, đứng từ xa Duy thấy cô có dấu hiệu sẽ ngất đi, Duy chạy thật nhanh tới, đúng lúc đó người cô đổ xuống mặt đường lạnh lẽo.

-Quỳnh Anh, tỉnh lại đi._Duy tới bế cô trên tay, lo lắng đưa về nhà.

Trưa hôm ấy, trời vẫn còn đang mưa, cô bị sốt cao, mặt cô tái mét, môi trắng bệch, Duy ngồi bên cạnh nắm tay cô với đôi mắt đầy quan tâm.

Khoảng 15 phút sau cô tỉnh lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy lo lắng của Duy, cô không cảm xúc nhìn Duy rồi ngồi dậy tính ra về.

-Quỳnh Anh đi đâu, trời đang mưa, Quỳnh Anh đang bị sốt cao._Duy níu tay cô lại.

-Tôi đi về, nhà này không phải của tôi, vã lại ai là người đã biến tôi thành ra như vậy, ai là người hại tôi sống không bằng chết._Nói tới câu cuối mắt cô rơm rớm.

-Duy xin lỗi, tất cả là tại Duy, Tại Duy yêu Quỳnh Anh, tại Duy không đành lòng nhìn Quỳnh Anh bên người khác, Duy đã yêu Quỳnh Anh trước Hoan, Quỳnh Anh có hiểu cảm giác của Duy không, Quỳnh Anh cũng biết cảm giác thấy người mình yêu hạnh phúc bên người khác rồi mà, Duy đang trong hoàn cảnh như vậy đó, Duy làm tất cả cũng vì Quỳnh Anh, nhưng đối với Quỳnh Anh, Duy có là gì không, bạn bè cũng không, người thân cũng không, Quỳnh Anh lạnh lùng với Duy, để Duy 1 mình với cái tình yêu không được đáp trả này, Quỳnh Anh biết là nó đau như thế nào không, thôi được rồi Duy sẽ không bao giờ bước vào cuộc sống của Quỳnh Anh nữa. Quỳnh Anh đi đi._Duy vừa khóc vừa nói, rồi mở cửa đẩy cô ra ngoài mặc cho trời đang mưa.

Còn cô nãy giờ im lặng nghe Duy nói, đúng, cô chưa từng xem Duy là bạn, cô lạnh lùng với Duy, cô đã trải qua cảm giác hiện tại của Duy, cô thấy có lỗi, nếu lúc trước không đối sử với Duy như vậy liệu cô, anh và Duy có ra như vậy không, nước mắt cũng rơi ra nhiều hơn. Cô bước đi trong làn mưa để về nhà. Cô mệt mỏi, chuyện này sẽ kéo dài bao lâu đây.