Sáng hôm sau, Ngọc rủ nó đi chơi nhưng nó từ chối, nó bảo có việc bận. Thật ra hôm nay nó muốn ra công viên(thăm lại kỉ niệm cũ đó mà). Bước nhanh đến chỗ xích đu,nhe nhàng ngồi xuống. Mọi vật xung quanh ở đây vẫn thế chỉ khác là hình bóng ai kia đã không còn.
Đến gần 12h trưa,không thấy nó về nhà,Ngọc liền gọi điện thoại cho nó:
- Tao nghe
- Mày đi đâu vậy hả? Không về ăn cơm sao?
- Tao về liền
- Nhanh lên,tao đợi mày nên chưa ăn,đói quá rồi nè
- Ừ tao biết rồi,chờ tao chút.
Về đến nhà,nó xuống nhà bếp đã thấy Ngọc ngồi sẵn ở đó với khuôn mặt ỉu xìu rồi(chắc tại đói quá đó mà).Ngọc phụng phịu,hờn dỗi:
- Đi không nói người ta một tiếng là đi đâu,làm người ta ở nhà lo muốn chết á,đói mà không dám ăn,phải đợi mày về ăn cùng đây nè hjxhjx
- Thôi cho tao xl đi mà,bây giờ ăn thôi,tao cũng đói rồi
- Ừ tha cho mày lần này đó,còn bây giờ……ĂN THÔI…..hihihi
(t/g nghe đến đây cũng xỉu luôn,hết ns nổi vs bà này đó)
Ăn xong,tụi nó ra phòng khách ngồi coi phim hoạt hình(bà Ngọc mê lắm nên nó đành chịu). Vừa xem,vừa cười nắc nẻ. Ngọc cứ chỉ vào màn hình rồi cười như bệnh nhân tâm thần mới trốn trại(@.@). Kết thúc phim,Ngọc quay qua nó hỏi:
- Ê tối đi bar chứ? Về Việt Nam rồi mà không ghé qua xem bar mk thế nào à? Tiện thể thăm thằng Jin luôn (Jin là em họ của nó,tên là Lâm Thiên Vũ 17t,đang quản lí các bar ở VN,các bar này đều nằm trong bang của nó nắm giữ)
- Ok
- Ok,cứ quyết định vậy đi,tối 9h nhé
Đúng 9h tối,tụi nó xuất hiện trước quán bar có tên “NIGHT”. Nó đạp cửa ra vào một cách “nhẹ nhàng” khiến nó suýt rơi khỏi cái ốc (hjx,tội nghiệp cái cửa). Mọi người trong bar đổ dồn về phía nó,một phần vì sắc đẹp của tụi nó,một phần là vì họ khinh bỉ,nghĩ rằng tụi nó sẽ chết chắc vì dám đụng đến quán bar nổi tiếng này. Một tên đang uống rượu hùng hổ bước tới:
- Đứa nào dám làm mưa,làm gió ở chỗ này thế hả? Có biết tao là ai không?
- Thật không biết lễ độ mà. Mọi người xì xầm bàn tán
Tụi nó bỏ ngoài tai,nó nói bằng giọng lạnh tanh:
- Gọi Jin ra đây
Thằng kia cười hống hách:
- Mày nghĩ mày là ai mà dám kêu Jin-quản lí bar ra đây hả? Mày chán sống rồi à?
Mấy thằng đàn em của hắn đứng bên cạnh cũng hùa theo:
- 2 em xinh đẹp,đi với bọn anh,bọn anh sẽ giúp em mà
Nó nhếch mép cười,ra hiệu cho Ngọc xử tụi nó.Ngọc hiểu ý,tiến lên. Chưa đầy 5’ tất cả (gồm 15, 20 thằng) gục hết dưới sàn. Cùng lúc đó,Jin bước ra:
- Có chuyện gì mà ầm ĩ thế hả?
Mọi người trong bar im lặng,nhìn nó. Người thì thương nó vì sợ nó sắp die dưới tay Jin,người thì cười giễu cợt.
-Jin…Jin… Ngọc hét to khi nhìn thấy Jin bước ra
Jin cũng vui khi nhìn thấy nó và Ngọc lắm,chạy lại ôm chầm lấy tụi nó:
- A…2 chị về khi nào vậy? Em nhớ 2 chị quá à…!
- Ừ chị cũng nhớ nhok lắm đó nha. Ngọc cười típ mắt
- Thôi bỏ chị ra nào,ngạt thở bây giờ. Nó vỗ lưng Jin
- Hì hì em quên mất,sr 2 chị nha
Rồi Jin quay ngoắt ra nhìn tên vừa lên mặt to tiếng với tụi nó với ánh mặt vô cùng "trìu mến". Tên đó run rẩy, mặt mếu máo xin tha rối rít. Nó thấy vậy cũng không chấp làm gì vì bọn nó vừa mới đến đây chơi mà, gây chuyện ắt sẽ mất hứng. Jin hiểu ý chỉ cảnh cáo vài câu rồi lại quay ra cười cười hỏi bọn nó:
- Hai chị uống gì để e đi lấy?
- Wisky - nó
- Chị cũng vậy nha - Ngọc
- Vâng, các chị chờ e 1 lát hihi
Tất cả mọi người trong bar(trừ 3 người kia nhá) đều mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này. Đến khi cả 3 đi vào phòng vip lâu rồi thì mọi người mới trở lại bình thường nhưng trong lòng họ vẫn không thôi suy nghĩ: ”Tại sao anh Jin lại thay đổi lạ thường như vậy chứ? Mình chưa bao giờ thấy anh ấy trẻ con và cười vui đến vậy?”
Trong phòng vip, cả 3 nói chuyện vui vẻ,Jin hỏi bọn nó đủ các câu hỏi khiến bọn nó chóng mặt (tội nghiệp ghê). Uống rượu và nói chuyện đến hơn 1h sáng nó và Ngọc mới ra về.