Ngoảnh Mặt Nhìn Trăng Tan

Chương 60: 60: Tính Cách Thật





Mười giờ tối.
Sau khi kết thúc buổi hẹn hò, Tư Nhiên đã trở về nhà.

Trong lúc Tư Nhiên đang chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn đến.
“Chúc ngủ ngon.”
Đọc được tin nhắn của Gia Minh, Tư Nhiên vô cùng ngạc nhiên.

Cậu không ngờ được Gia Minh lại chúc ngủ ngon cậu.

Nở một nụ cười hạnh phúc, Tư Nhiên lập tức nhắn lại.
“A Minh cũng ngủ ngon nhé.”
-----------------------------------------------------
Ngày hôm sau, do đã hoàn thành hết chương trình học, trường cấp ba An Nam đã tổ chức bế giảng cho học sinh.
Nhìn khung cảnh xung quanh, Tư Nhiên có chút cảm thán.
-Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, mới ngày nào mình còn chân ướt chân ráo đến trường mà giờ đã hết lớp mười một, thành học sinh lớp mười hai rồi!...
Chợt cảm thấy thiếu thiếu gì đó, Tư Nhiên lập tức đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
-A Minh đâu rồi nhỉ?
Bắt gặp bóng dáng Gia Minh ở phía không xa, Tư Nhiên lập tức chạy đến.

Gia Minh ở một bên thì đang bị các bạn nữ vây quanh, người chụp hình người xin số điện thoại.
Thấy Gia Minh như thế, Tư Nhiên lập tức nổi máu ghen.


Cậu đi tới giải tán các bạn nữ ra rồi kéo tay Gia Minh đi.

Bước chưa được mấy bước thì một bạn nữ từ đâu đi đến cố ý đụng rất mạnh vào vai cậu, nói lớn:
"Tự nhiên cui đâu ra phá chuyện người ta thế! Đồ phiền phức!"
Do cú đụng quá mạnh nên Tư Nhiên bị ngã ra sau.

May mắn Gia Minh ở phía sau đã nhanh tay đỡ lấy cậu.

Thái độ của Gia Minh từ nãy đến giờ vẫn rất bình tĩnh, không muốn quan tâm mấy người xung quanh nhưng khi thấy đám người đối xử với Tư Nhiên như thế thì ánh mắt cậu đã thay đổi.
Đỡ Tư Nhiên đứng vững lại, Gia Minh nhìn bạn nữ kia bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng hỏi: "Cậu vừa mới làm gì vậy hả?"
Thấy Gia Minh đã tức giận, mấy bạn nữ đứng gần đều lập tức sợ hãi.

Gia Minh tiến đến, nói với bạn nữ kia: "Xin lỗi đi."
Bạn nữ kia lùi ra sau, vẫn cố phản bát: "Chỉ là đụng một chút thôi mà, cậu, cậu cần gì căng thế?!"
Gia Minh vốn không muốn phí thời gian, cũng không muốn làm khó với phụ nữ nhưng trước thái độ này, Gia Minh đương nhiên không để yên.
"Tôi cho cậu ba giây, nếu vẫn không xin lỗi cậu ấy thì đừng trách tôi.

1..."
Ánh mắt đen huyền của Gia Minh nhìn thẳng vào bạn nữ kia.

Ánh mắt đó xoáy sâu vào tâm trí, càng nhìn càng có cảm giác như một hố sâu không đáy.
"2..."
Tiếng đến chậm rãi của Gia Minh vẫn đều đều vang lên, sức ép kinh khủng từ đâu kéo tới khiến cả người bạn nữ kia không tự chủ được mà run rẩy.

Cuối cùng trước khi Gia Minh đến tới tiếng thứ ba thì bạn nữ đã cúi gập người trước mắt Tư Nhiên, nói lời xin lỗi:
"Tôi xin lỗi!"
Tư Nhiên đứng bên cạnh, vô cùng kinh ngạc khi Gia Minh chỉ dùng ba tiếng đếm đã có thể khiến bạn nữ kia xin lỗi.

Nhìn bạn nữ, Tư Nhiên cũng không để tâm chuyện kia mà đồng ý lời xin lỗi đó.
"Được rồi, tôi không để bụng đâu."
Gia Minh không nói gì thêm, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Nhiên, kéo cậu đi ra khỏi chỗ đó.

Đi một đoạn khá xa, tới sân sau nơi không có ai Gia Minh mới dừng lại.

Nhìn Gia Minh, Tư Nhiên cẩn trọng lên tiếng hỏi điều mình thắc mắc bấy lâu nay.
"Đâu mới là tính cách thật của cậu thế A Minh?"
Nghe câu hỏi của Tư Nhiên, Gia Minh không di chuyển cũng không trả lời.

Tư Nhiên lúc này đã rơi vào hoang mang, cậu và Gia Minh thật sự chỉ mới gặp nhau hơn ba tháng, thật sự vẫn chưa thể hiểu được con người Gia Minh.
"Tính cách của cậu, là trầm tính lạnh lùng, là dịu dàng, thích trêu người khác hay là tính cách kia?..."
"Tính cách của tớ là tất cả những gì cậu đang nghĩ đấy."

Gia Minh đã quay đầu lại, đôi mắt vô hồn đó khiến Tư Nhiên vô cùng lo lắng.
-Mình, mình chưa bao giờ thấy Gia Minh có đôi mắt như vậy...
Nở một nụ cười không vui không buồn, Gia Minh nhẹ nhàng nói tiếp: "Tớ có rất nhiều tính cách, nhiều tới mức tớ chẳng biết đâu là tính cách của tớ.

Những tính cách đó đều là tớ tạo ra để bảo vệ mình khỏi thế giới này.

Có lẽ vài tính cách sẽ khiến cậu cảm thấy không quen và sợ hãi nhưng mà cậu đừng lo.

Chỉ cần là đối mặt với cậu, tớ mãi mãi sẽ dành tính cách tốt nhất của mình cho cậu."
Trái tim Tư Nhiên bỗng nhói lên.
-Tại sao khi nghe những lời A Minh nói mình lại có cảm giác chua xót thế? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy trong bốn năm xa cách thế?...
Khẽ đan tay mình vào tay Gia Minh, Tư Nhiên vô cùng quan tâm nói: "Tớ hiểu rồi, cậu làm gì tớ cũng ủng hộ hết.

Tớ thích cậu, muốn ở bên cạnh cậu, càng muốn thấu hiểu cậu.

Vì thế A Minh à, tớ mong rằng tương lai dù có chuyện gì cậu sẽ chia sẻ với tớ, đừng chịu đựng một mình nhé."
Nhìn Tư Nhiên, cổ họng Gia Minh nghẹn lại, đôi mắt ban đầu vô hồn giờ đây tràn ngập sự hạnh phúc.

Vươn tay ra, Gia Minh không nói không rằng mà ôm lấy Tư Nhiên.

Cảm nhận hơi ấm từ người Tư Nhiên, đôi mắt Gia Minh khẽ nhắm lại.
-Sao lúc nào cậu cũng sửa ấm cho trái tim tớ thế? Nếu một ngày cậu cũng bỏ rơi tớ như họ thì tớ, tớ làm sao có thể chịu đựng được.

Tư Nhiên, cầu xin cậu...!Cậu nhất định không được bỏ lại tớ...
Cảm nhận người Gia Minh đang run lên, Tư Nhiên liền dịu dàng đưa tay xoa xoa lưng Gia Minh.
"Có tớ đây rồi.

Cậu không cô đơn đâu."

-----------------------------------------------------
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sau khi ổn định tinh thần, Gia Minh đã cùng Tư Nhiên quay trở lại sân trường.

Tịch Thiên thấy hai người thì hỏi ngay: "Hai người đi đâu mà giờ mới xuất hiện thế?"
Gia Minh bình thản đáp: "Đi dạo."
"Chời, Mộng Dao đang tìm hai người á!"
Nhìn Gia Minh, Tư Nhiên vô cùng thán phục.
-Cậu ấy so với lúc này khác nhau một trời một vực luôn.

A Minh quản lý cảm xúc đỉnh thật!...
Trong lúc Tư Nhiên đang suy nghĩ thì Mộng Dao đã chạy tới gọi to: "Tư Nhiên!"
Thấy Tư Nhiên đi chung với Gia Minh, Mộng Dao liền nhanh nhảu đề nghị: "Bạn học Thẩm và Tư Nhiên, hai người có muốn chụp hình chung không, tớ chụp cho!"
Nghe đến chụp hình, Tư Nhiên lập tức đồng ý.
-Mình với Gia Minh trước giờ đúng là chưa có ảnh chụp chung.

Giờ ranh thủ chụp luôn cũng được!
Nở một nụ cười, Tư Nhiên kéo tay Gia Minh, bảo: "Chúng ta chụp chung một tấm nhé!"
"Được."
Lần đầu tiên đối diện trước ống kính Gia Minh cảm nhận được cảm xúc của mình, không còn nhạt nhẽo vô vị nữa mà là hạnh phúc.

Phải, từng giây từng phút được ở bên cạnh Tư Nhiên, Gia Minh đều cảm thấy hạnh phúc.
"3,2,1, chụp!".