Ngoảnh Mặt Nhìn Trăng Tan

Chương 56: 56: Nắm Tay





"Tớ nghĩ cậu không thích đắng nên mua cà phê sữa đó."
Cầm lon cà phê sữa lên, Tư Nhiên quay sang nhìn Gia Minh hỏi: "Cậu mới đi mua à?"
"Ừ, cậu buồn ngủ nên uống tạm đi."
Thấy Gia Minh quan tâm mình như vậy, Tư Nhiên có chút vui trong lòng.

Mở lon cà phê ra uống, Tư Nhiên bất giác cảm thán.
-Cà phê A Minh mua cho đúng là ngon hơn hẳn!
Nhìn vẻ mặt thoả mãn vì được tặng quà của Tư Nhiên, Gia Minh thầm ra quyết định.
-Cậu ấy vui như vậy, xem ra mình phải tặng nhiều thứ hơn mới được.
Vào tiết học, nhờ lon cà phê ban nãy của Gia Minh mà giờ Tư Nhiên đã tỉnh táo hơn.

Cô chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với mọi người.
"Các em, nửa tháng nữa sẽ đến kì thi cuối kì.

Kiến thức lớp 11 rất quan trọng để làm bàn đạp cho lớp 12 và kì thi đại học.

Cho nên, cô mong các em lần này sẽ không chủ quan, ôm tập thật kĩ, học đầy đủ để chuẩn bị cho kì kiểm tra sắp tới.


Mong rằng các em sẽ nhớ lời dặn của cô, cố gắng phát huy hết khả năng của mình để đạt được kết quả như ý muốn.

Được rồi, các em lấy sách ra, chúng ta học bài mới!"
-----------------------------------------------------
Kết thúc tiết học, Tư Nhiên chán nản nằm ra bàn nói với Gia Minh: "Sắp kiểm tra cuối kỳ rồi đó, tớ áp lực quá! Cậu có áp lực không Gia Minh?"
Gia Minh bình tĩnh đáp: "Không."
Tư Nhiên ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Sao cậu có thể không áp lực thế?"
"Ừm...!Đối với tớ, việc học chỉ đơn giản là sở thích nên không quan trọng lắm."
"Sở thích?!"
Gia Minh thấy Tư Nhiên kinh ngạc thì đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Đó chỉ là quan điểm của tớ thôi.

Cậu không cần để tâm đâu.

Việc cậu nên làm bây giờ là tự tin rằng bản thân sẽ làm được và bắt đầu học bài, có gì không hiểu thì hỏi tớ."
Tư Nhiên gật đầu, mở tập ra vừa viết vừa lẩm bẩm: "A Mình đúng là kì lạ thật..."
Gia Minh nhìn Tư Nhiên rồi nhìn sách vỡ trên bàn, ánh mắt Gia Minh đăm chiêu, thầm nghĩ.
-Phải, học chỉ là một sở thích thôi.

Một sở thích sinh ra dùng để trả thù...
Thấy Gia Minh đang trầm tư suy nghĩ gì đó, Tư Nhiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
-Mấy ngày nay cậu ấy toàn trêu mình, mình phải trêu cậu ấy lại cái gì đó mới được.
Nghĩ thế, Tư Nhiên lập tức nhẹ nhàng xích ghế gần lại phía Gia Minh.

Quan sát không có ai nhìn, Tư Nhiên mới đưa tay về phía Gia Minh, gọi: "A Minh ơi."
Gia Minh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nghe Tư Nhiên gọi mình thì hỏi: "Sao thế?"
Đưa bàn tay gần lại về phía tay Gia Minh, Tư Nhiên bắt đầu làm nũng.
"A Minh ơi, tớ muốn nắm tay!"
Nhìn nụ cười của Tư Nhiên, Gia Minh khó tin hỏi lại: "Cậu muốn ở đây luôn sao? Thầy sắp vào lớp rồi đấy."
"Ừ."
Dứt lời, Tư Nhiên liền đan tay mình vào tay Gia Minh.


Biết Tư Nhiên đang muốn trêu mình, Gia Minh cũng đồng ý.
Thầy giáo đã bước vào lớp, bắt đầu giảng bài mà Tư Nhiên vẫn nắm chặt tay Gia Minh.

Vừa nghe giảng Tư Nhiên vừa sờ tay Gia Minh.
-Không ngờ tay con trai mà cũng có thể mềm như thế này luôn.

Nắm tay đã thiệt!...
Đưa mắt nhìn Gia Minh, Tư Nhiên có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tai Gia Minh đang đỏ lên.

Tư Nhiên thấy vậy thì ngờ ngợ ra gì đó.
-Chẳng lẽ, vì mình sờ tay mà Gia Minh ngại?!
Thích thú trước phát hiện vừa tìm được, Tư Nhiên càng sờ tay Gia Minh.

Nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Gia Minh, Tư Nhiên không nhịn được cười.
-Xem cậu ấy ngại kìa, tay cũng nóng lên rồi!
Hình như Gia Minh đã không chịu được nữa, cậu đưa tay che mặt, nắm chặt tay Tư Nhiên, nhỏ giọng cảnh cáo: "Này Nhiên Nhiên, cậu đang chơi với lửa đấy.

Còn hư như vậy thì đừng trách tớ làm tới đó..."
Nhìn gương mặt đang rất nhịn của Gia Minh, trái tim Tư Nhiên bất giác đập thình thịch.

Hơi ngây ra vài giây, Tư Nhiên lập tức buông tay ra, nghĩ thầm trong lòng.
-Toang rồi, mình quá trớn rồi.


A Minh giờ thành cáo rồi, không biết cậu ấy sẽ làm gì mình nữa.
 -----------------------------------------------------
Chiếu hôm đó, Gia Minhtrở lại như bình thường, cùng Tư Nhiên về nhà cậu dạy thêm.

Thấy Gia Minh tới, mẹ Tư Nhiên liền hỏi: "Con tới chơi sao Gia Minh?"
Gia Minh cúi đầu chào mẹ Tư Nhiên, trả lời: "Vâng, con chào bác ạ."
"Sao mấy tuần này con không tới nhà bác thế Gia Minh?"
Gia Minh gãi đầu đáp: "Dạ, nhà con có chút chuyện nên mấy tuần trước con phải nghỉ học, thành ra không tới dạy Tư Nhiên được ạ."
Mẹ Tư Nhiên nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên, bảo: "Vậy à, thế hai đứa vào phòng học đi nhé!"
Nghe thế Tư Nhiên liền chào mẹ rồi kéo Gia Minh vào phòng.

Nhìn Tư Nhiên và Gia Minh nói chuyện vui vẻ, mẹ Tư Nhiên cũng thở phào một hơi.
-Mấy ngày trước thấy Nhiên Nhiên ủ rũ, mình còn tưởng thằng bé với Gia Minh cãi nhau.

Giờ xem ra, mình đã nghĩ nhiều rồi!.