“Diên Vỹ,giúp tôi đi,dù gì hai chúng ta cũng quen biết nhau mà!”.Đào Anh nắm cánh tay Diên Vỹ trước cửa nhà, vẻ mặt cầu xin sự trợ giúp.
Cô mới mở cổng để lái xe đi làm, không biết ả ta từ đâu nhảy ra đòi cô giúp ả đoạt danh hiệu gì gì ấy,đừng ỷ cô lúc trước không có ai chơi, chỉ chơi với một mình ả ta thì được nước xin xỏ, có bạn nào như ả ta không, lúc trước lợi dụng cô để ả gạ gẫm anh mình, thấy anh mình đã cưới vợ thì lại mở miệng kêu giúp ả lên giường với đạo diễn để được làm nữ chính bộ phim nào đó.Khinh thường hạng người như cô ta, cũng có học thức, gia đình dạy dỗ đàng hoàng lại lấy lần đầu tiên của mình trao đổi chỉ vì một bộ phim.
Diên Vỹ hất tay ả ta ra, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ,nở nụ cười mỉa mai.
“Đào Anh,cô nghĩ cô là ai mà cầu xin tôi??,Muốn tranh muốn đoạt cái gì thì tự mình giành lấy, hạ thấp nhân phẩm đi cầu xin người khác, chắc trên đời này chỉ có mình cô thôi.Cô nên nhớ, tôi mà đã ghét ai đó thì có trốn cũng không thoát được tôi đâu.Biến đi!”.
Mỉa mai xong Diên Vỹ ngồi lên xe lái tới công ty, bỏ lại Đào Anh khuôn mặt nhăn nhó tức tối, ánh mắt nhìn xe Diên Vỹ đầy căm hận.
Từ Diên Vỹ, cô nhớ đó.
------------------------------------------Chuyển cảnh-----------------------------------------------------
Hiểu Lam rảnh rỗi không có gì làm,ở nhà chơi với mẹ chồng.Hai người ngồi ghế đá trong vườn nói chuyện.
“Hiểu Lam, thằng oắt con đôi khi nó hơi lo lắng thái quá, làm lớn chuyện lên làm con giận nhưng nó chỉ muốn tốt cho con thôi, không hề có ý gì khác.Thằng oắt con ấy nó yêu con lắm, con là đứa con gái đầu tiên mà nó yêu đó”.
Cô nghe mẹ chồng nói về anh như vậy làm cô ngạc nhiên không thôi, tại sao cô là đứa con gái đầu tiên anh yêu chứ,phải hỏi lại liền.
“Mẹ,tại sao con là đứa con gái đầu tiên anh Luân yêu chứ??Lúc trước ảnh không có bạn gái nào sao??”.
“Lúc trước nó cũng quen hai ba đứa mà chả có cảm giác gì cả, càng ngày càng vô cảm”.Lệ Văn che miệng cười, nhớ lại cảnh tượng mình sợ nó bị gay liền bắt nó đi kiếm bạn gái.
Hèn gì mà trên báo không hề chụp được anh đi chung với cô bạn gái nào, luôn luôn đi một mình tới các buổi tiệc,né tránh sự va chạm của các cô gái,lúc cô tới buổi tiệc cảm ơn các nhà đầu tư chỉ thấy anh lủi thủi một góc cầm ly rượu uống.
“Cảnh Luân tôi không đùa giỡn chuyện tình cảm, tôi nói thật”.
Khi anh có cảm giác với người mình thích thì sẽ nghiêm túc thổ lộ ngay để cho đối phương biết được tình cảm anh dành cho người con gái ấy.Mà người con gái mà anh có cảm giác lại là cô.Thế Tô Hiểu Lam cô là mối tình đầu của anh à, cô không dám nói đến mối tình cuối vì chắc chắn sẽ không phải là cô.
Tương lai li dị với Cảnh Luân, cô nghĩ anh chỉ đau khổ một thời gian thôi rồi anh sẽ kiếm một người con gái khác yêu anh hơn, yêu bằng cả trái tim và tâm hồn trong sáng, không hề có ý nghĩ lợi dụng anh như Tô Hiểu Lam cô,không còn ở bên người con gái anh yêu thì có thể ở bên người con gái yêu anh.
“Nếu sau này con với anh Luân không còn ở bên nhau nữa, mẹ đừng trách anh ấy nhe mẹ?”.Hiểu Lam đang hỏi thật, chắc chắn anh sẽ không li dị với cô, sợ mẹ chồng tưởng anh là người muốn li dị, sẽ trách móc anh.
“Tại sao lại nói như vậy???Con không muốn ở bên cạnh nó nữa hay sao??”.Lệ Văn hơi lo lắng đứa con dâu đột nhiên dặn dò bà đừng trách con trai,không lẽ con dâu nó mệt mỏi rồi muốn buông tay con trai bà??Nhất quyết không được.
“Không phải, người mẹ nên trách phải là con, con sẽ là người đầu tiên muốn anh Luân li dị trước.Anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ li dị với con nên nếu sự thật đó xảy ra,mẹ đừng đổ lỗi lên người anh ấy, được không mẹ?!”.Hiểu Lam ánh mắt gắt gao nhìn mẹ chồng, đợi bà đồng ý với cô.
Sao tự nhiên con dâu nói toàn chuyện muốn chia ly, hên là thằng oắt con đi làm rồi nên sẽ không nghe được cuộc nói chuyện này, phải bảo vệ hạnh phúc cho con trai bà, dẹp bỏ cái suy nghĩ của con dâu liền.
“Mẹ sẽ không để hai đứa li dị, con sai hay con trai mẹ sai thì tự đóng cửa nói chuyện với nhau.Sẽ không có chuyện đó xảy ra!!.Đừng trách mẹ,dù con có làm gì thì con vẫn là con dâu của mẹ, mẹ tin tưởng con sẽ không muốn tổn thương thằng oắt con kia.Không nói về chuyện này nữa, mẹ đi ra ngoài một chút, ở nhà vứt cái suy nghĩ ấy đi nhé Hiểu Lam!”.
Hết chương 80