Còn ở một căn phòng nào đó trái ngược với ba phòng còn lại, Lục Quân vừa uống rượu vừa hưởng thụ vẻ đẹp thiên nhiên mang lại vào màn đêm, anh đoán chắc ba đồng chí kia đang tăng năng suất rồi,anh nhếch miệng cười giễu một tiếng rồi lại ngửa cổ ra uống hết rượu,uống như uống nước lã,anh muốn cho bản thân anh say, vì nếu như anh say, anh sẽ ngủ ngon hơn, không suy nghĩ vẩn vơ nữa nhưng đêm nay thật quái lạ, rõ ràng ngày thường anh đã lăn ra ngủ rồi mà sao càng uống càng tỉnh.
Một tia nghi ngờ xẹt qua, không lẽ là do cô gái ở buổi tiệc???? Anh liền dẹp ngay cái suy nghĩ ấy đi,càng cố dẹp thì lại càng bám vào tâm trí anh hơn.Lục Quân sầu não, tự hỏi bản thân anh có gì không bằng ba người kia??Đáng thương đến nỗi không có một mối tình để gợi nhớ, để ngặm nhắm thử hương vị của tình yêu.
Có lần Sở Thiên Mặc nói với anh, là anh quá thụ động, không chịu đi tìm tình yêu mà cứ chờ đợi.Bây giờ thì anh đã có thể chủ động đấy thôi nhưng kết quả thì sao?? Lục Quân anh không muốn nghĩ nữa, cầm chai rượu đổ đầy ly, nốc cạn.
----------------------------------------------Chuyển cảnh----------------------------------------------
Sáng hôm sau
Hiểu Lam từ trước đến nay luôn dậy sớm, cô ráng lết thân thể mệt mỏi, từng bước chậm rãi đi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân.Khi cô bước ra thì Cảnh Luân vẫn còn ngủ say, cô không muốn đánh thức anh dậy nên vòng qua chỗ anh kéo rèm cửa lại, sau đó đóng cửa phòng đi tham quan sẵn kêu người trong khu nhà nghỉ chuẩn bị đồ ăn sáng.
Bên trong phòng Lâm Việt, hai vợ chồng đang ôm nhau ngủ say sưa.Còn bên phòng Sở Thiên Mặc thì mỗi người nằm quay một phía, nghe đồn từ lâu Sở thiếu có thói ngủ không yên phận, lúc ngủ mà cũng nhốn nháo không thua lúc tỉnh.
Hiểu Lam đi tham quan một vòng rồi quay lại phòng đã 9h rồi, mở cửa ra thì thấy ông chồng mình đã tỉnh, đôi mắt có hơi mất hồn, khuôn mặt ưa nhìn của anh chảy nhiều mồ hôi, ngồi tựa vào đầu giường.Cảnh Luân thấy cô đi tới thì hốt hoảng ôm cô vào lòng.Hiểu Lam không hiểu chuyện gì, cô vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, hỏi ”Luân,có chuyện gì sao anh??”
Cảnh Luân nói đứt quãng”Anh……anh gặp ác mộng….anh mơ thấy em rời bỏ anh còn anh thì nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh,em cỏn nói với anh……là ngay từ đầu em không hề yêu anh,lúc đó anh như người mất hồn vậy, chỉ còn lại thể xác trống rỗng..”
Cô nghe xong thì có tật giật mình, trơn tròn hai mắt, lắp bắp nói lại ” Đấy chỉ ….là cơn ác mông thôi, anh đừng suy nghĩ..linh tinh,làm gì có chuyện em không.. yêu anh”Hiểu Lam cố gắng cười trừ cho qua, Cảnh Luân lại nói tiếp”Khi anh tỉnh dậy, mở mắt ra lại không thấy em,anh rất sợ, Lam nhi.Em sẽ không giống trong cơn ác mộng đó đâu, phải không?”
Hiểu Lam như có hàng ngàn con kiến cắn xé trong lòng,thấy anh bị dọa sợ như vậy thì tự nhiên cô thấy khó chịu, cảm giác như cô cùng anh trải nghiệm thật sự vậy, không ngờ chỉ là một cơn ác mộng thôi mà anh đã như vậy rồi, tương lai sự thật đó diễn ra thì anh sẽ giống như trong cơn ác mộng, hôn mê bất tỉnh sao??.