Sáng hôm sau
“Em yêu anh ấy thật lòng!”
Cảnh Luân nhớ lại câu nói của Hiểu Lam hồi tối qua vẫn không hết vui vẻ, cả buổi sáng còn không thèm đi làm.Bản thân anh không hề hối hận khi quen cô,cưới cô,sẵn sàng làm mọi thứ cho cô với tất cả những gì anh có chỉ để cô được vui vẻ,anh biết cô cũng yêu anh mà khi nghe được cô nói thật với cả đám thì trong lòng càng ra quyết tâm phải yêu thương cô nhiều hơn nữa.
Anh không thốt ra được những lời đường mật như Sở Thiên Mặc nhưng anh có thể dùng hành động của mình,càng chứng minh cho cô thấy anh rất yêu Tô Hiểu Lam cô, yêu cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hôn trán Hiểu Lam xong Cảnh Luân đi vào nhà vệ sinh tắm, không muốn đi làm vẫn phải đi.
Vặn vòi sen,quấn cái khăn ở thân dưới mở cửa đi ra ngoài,thấy vợ vẫn ngủ trên giường ngon lành thì Cảnh Luân nở nụ cười hạnh phúc, đi nhẹ nhàng tới tủ quần áo lấy áo sơ mi, lựa tới lựa lui vẫn là bộ vest đen.
Đang chăm chú thắt cà vạt thì đôi tay nhỏ nhắn trắng noãn chìa tới cầm cái cà vạt.Cảnh Luân ngước đầu lên thấy Hiểu Lam mặt còn chưa muốn tỉnh, giúp anh chỉnh cà vạt.
“Ngủ tiếp đi em,dậy sớm làm gì??”.Anh ôm eo Hiểu Lam.
“Em muốn thắt cà vạt cho anh cơ”.Hiểu Lam che miệng ngáp một cái.
“Em đây là không muốn cho anh đi làm phải không??”.Cảnh Luân ghẹo, tự nhiên chỉ muốn đẩy cô lên giường giở trò xấu xa.
Hiểu Lam chỉnh xong cà vạt, thoát ra khỏi móng vuốt của chồng đi vào nhà vệ sinh,không thèm trả lời,Cảnh Luân chỉ cười nhẹ lắc đầu,cô mà cũng biết đề phòng nguy hiểm ấy chứ.
Vệ sinh cá nhân xong đã thấy anh trang phục chỉnh tề đứng đợi cô xuống ăn sáng chung.Hiểu Lam kéo tay anh đi xuống lầu,đè vai anh xuống ghế.
“Pha cho anh ly cà phê đen nhe Lam nhi!!”.Cảnh Luân từ lúc cô pha cho anh thì sáng nào cũng đòi uống một ly mới chịu đi làm.
Hiểu Lam cười gật đầu,chấp hành nhiệm vụ pha cho anh trước,đặt ly cà phê xuống bàn cho anh rồi đi tới bếp điện từ coi nồi nước lèo xương heo nóng chưa, buổi tối hôm qua hai vợ chồng về, cô tranh thủ hầm trước để cả nhà ăn sáng.Trụng bún gạo khô cho mềm rồi vớt ra tô,múc miếng nước với xương vào tô bún, xắt thêm miếng hành lá bỏ lên tô,rắc thêm miếng tiêu,hoàn hảo.
Hiểu Lam cười tủm tỉm bưng tô bún đặt trước mặt anh,để chén ớt kế bên.
“Trong tô bún này chứa đựng tình yêu đó nhe.Hihi”.
Cảnh Luân nhìn tô bún đang bốc khói rồi nghe vợ nói như vậy thì khoái trá, bật ghế đứng dậy hôn cô thật sâu xong buông môi cô ra.
“Nụ hôn này cũng chứa đựng tình yêu của anh dành cho em đó nhe Lam nhi.Haha!”.
Mới sáng sớm đã lợi dụng hôn cô cho bằng được, đã vậy còn ghẹo lại cô, hí hửng cầm đũa ăn ngon lành.
Mẹ chồng với bốn người nhà em rể vào nhà bếp thấy anh ăn như chưa từng được ăn, cũng muốn cô làm y chang tô của anh.Hiểu Lam cười tít mắt, kêu chờ một chút,tô của mọi người khác với tô của anh ở chỗ chứa đựng tình yêu, là chứa đựng tình cảm gia đình.
Hết chương 79