Tới cảnh của Hiểu Lam và Đô Doanh, hai người chỉ diễn đúng một lần là xong, nhanh gọn lẹ, không làm mất hứng của đạo diễn.Kế tiếp là cảnh Đào Anh quát Hiểu Lam.
“Action!!!”
“Chung Bách Á, cô đã đi rồi tại còn trở lại đây??Làm Đình Duy tiếp tục mê luyến cô, cô có âm mưu gì??!!!”.Hoài Kiều đứng đối diện với Chung Bách Á.
“Đơn giản là tôi muốn cho cô thân bại danh liệt.Cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nhìn đời.Dù cô có nghĩ đủ trăm phương nghìn kế, cô cũng không có cửa thắng được tôi!!!”.Chung Bách Á ánh mắt khinh bỉ, thách thức nhìn cô ả Hoài Kiều.
Đóng chung cảnh với Đào Anh, Hiểu Lam diễn như thật, lời thoại cứ như cô đang chửi thiệt với ả ta vậy.
“Cut!!!.Hiểu Lam diễn tốt lắm!!Tiếp tục phát huy!!”.Đạo diễn lại khen Hiểu Lam cô mà không hề nói gì với Đào Anh, chắc ổng hờn vụ lúc nãy.
Tất cả người trong đoàn thu dọn đồ để mai đi chuyển qua địa điểm khác, Đô Doanh cũng có việc nên chào tạm biệt Hiểu Lam, Đào Anh cầm giỏ đi ngang qua cô, cô liền trêu cô ta.
“Mặt như đứa con nít bị giựt kẹo, haha, đạo diễn nói cô đúng quá chứ, tôi đứng nhìn cô diễn mà tôi cũng thấy không sai chút nào!!.Người nào vừa mới nãy hùng hổ lắm, nói là….., ai vậy ta?? A,là nữ diễn viên Đào Anh đây, ngay trước mặt tôi”.Hiểu Lam trả đũa, không làm gì thân thể đối thủ thì có thể dùng miệng sát thương đối thủ mà.
“Hừ, đừng vội mừng, Tô Hiểu Lam!!”.Cô ta tức xì khói, đạp mạnh gót đi ra phim trường.
Hiểu Lam hớn hở trả được thù, quay vào phòng trang điểm, thay đồ, nhìn mình trong gương chỉnh lại cổ áo xong xuôi, xách túi đi ra.
Cô mới tới bãi đỗ xe thì một người đàn ông mặc vest đi tới cúi đầu chào cô”Xin chào Cảnh phu nhân, tôi là người giám sát của Cảnh tiên sinh đưa tới, nếu có ai dám lăng mạ cô, cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết thay cho Cảnh tiên sinh, không để cô có việc gì đâu!”.
Hiểu Lam ngạc nhiên, cũng trả lời lại “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, có gì tôi sẽ nói với anh, tôi về trước, tạm biệt”.
Hiểu Lam mở cửa ngồi vào xe, cắm chìa chạy xe đi.
Không tin là chồng mình nói là làm, phái người thiệt, cô tưởng hôm qua đã tới giám sát làm cô từ chối Đô Doanh đi uống nước với anh ta,mà cũng kệ, chàng diễn viên đó có là gì so với Cảnh Luân chồng cô, không đi vẫn hơn, đỡ chột dạ.
Hôm nay được nghỉ sớm, quay về khách sạn coi hai cô nàng kia dậy chưa.
--------------------------------------------Chuyển cảnh------------------------------------------------
Đang trên đường, Cảnh Luân gọi tới.
“Lam nhi, em đang làm gì thế??”.Cảnh Luân đang trong phòng làm việc.
“Em mới quay xong, bây giờ đang lái xe về khách sạn coi hai, à lộn, coi TV.Hihi”.Mém chút hớ,lộ bí mật hai cô nàng đang ở thành phố này rồi.
“Quay xong nhanh vậy sao?”.Cảnh Luân hỏi.
“Vợ yêu anh diễn tốt nên được thả về sớm, thấy em giỏi không??”.Hiểu Lam bật chế độ chảnh cún.
“Giỏi,vợ anh giỏi nhất.Haha”.Cảnh Luân che miệng cười.
“Cứ cái đà này thì em sẽ sớm quay xong thôi”. Để lâu,anh không chờ cô nổi nữa, phi xe tới đây luôn quá.
“Ừ, quay cho tốt rồi về bên anh, tối nào anh cũng ôm gối ôm tưởng tượng ra anh đang ôm em mới ngủ được này.Thấy chồng em đáng thương không??”.Anh nói thật đó.
“Vậy anh coi cái gối ấy là vợ anh luôn đi,haha”.Hết nói nổi, tưởng tượng cái gối ôm ra cô hay thiệt.
“Không được, anh muốn vợ là em cơ, ít nhất em còn biết nói”.Coi cái gối vô tri vô giác là vợ, thế hóa ra anh tự kỷ một mình à, dẹp, không có chuyện đó xảy ra, ngàn đời cũng không.
“Miệng lưỡi càng ngày càng dẻo,anh lo làm việc cho tốt, em tới nơi rồi, tối nhớ em thì gọi”.Cảnh Luân chào tạm biệt cô rồi cô cúp máy.
Hết chương 59