Tập đoàn Lâm Thịnh
“Thư ký Huyên đâu??”.Lâm tổng nhìn bàn thư ký ở lối vào phòng mình trống không, hỏi trợ lý thư ký.
“Cô ấy nói đi xuống lầu dưới photo tài liệu,thưa Lâm tổng”.Trợ lý đứng dậy trình bày, Lâm Việt gật đầu rồi mở cửa đi vô phòng.
Dưới lầu, cả một đám con gái ngồi bao quanh nhau tám mặc kệ trong giờ làm việc.
“Huyên, chị mới biết tiệm bánh mới mở gần đây, từ công ty mình quẹo phải là tới, nghe nói bánh ngon bá chấy, khách vào đông nghẹt, chị kêu nhân viên giữ chỗ cho đám tụi mình hai bàn rồi, trưa kéo nhau đi đi”.Chị Cơ ở phòng nhân sự rủ.
“Chị Cơ đã mở miệng rủ như vậy, chị em mình sao nỡ từ chối, chị bao mà phải không chị Cơ??”.Đoan Mịch trêu.
“Cho tôi đi với các người đẹp ~~”.Mã phó tổng đi vào uống nước thấy các cô bàn đi ăn, anh cũng mặt dày xin theo dù biết mình là đàn ông.
“Chỗ con gái tụi em đang nói chuyện, anh tự nhiên xen ngang vậy hả??.Phép lịch sự tối thiểu đâu?”.Lăng Huyên ý kiến, cả đám con gái phá lên cười chọc quê Mã phó tổng.
Mã phó tổng mặt mày bí xị không thèm lấy nước nữa, ra khỏi phòng thì gặp Lâm Việt đang đi tới, Mã Trình xoay đầu nhìn cửa rồi lại nhìn Lâm Việt, nuốt ực nước miếng xuống cổ.
Sao đây, nên làm gì đây, né qua cho Lâm tổng vào bắt tại trận hay giải vây cho các bà tám trong kia.Đầu óc rối mù đành chơi liều, quay người chạy vào lại, chặn cửa không cho Lâm Việt vào, la lên.
“Lâm tổng đang tới, về lại vị trí mau!!!!!”.
Cả đám bật ghế hốt hoảng di tản, có người nhảy xuống bàn, có người chạy về chỗ,Lăng Huyên nghe chồng mình tới thì hối hả chạy tới máy in giả bộ cúi đầu chờ.
Mã Trình thấy ai nấy đều vào vị trí giả ngơ thì phỉ nhổ một lượt, nãy còn hất hủi không cho anh đi, lát dám không rủ anh, sau này anh mặc kệ.Mã Trình sửa lại cà vạt, nở nụ cười mở cửa đón Lâm Việt.
Nhìn phó tổng trước mặt, Lâm Việt nhíu mày, lúc nãy thấy anh không thèm chào còn quay ngược đóng cửa nhốt anh bên ngoài.
“A, chào Lâm tổng, buổi sáng vui vẻ”. Mã Trình anh rút trước đây, các cô gái bảo trọng.
Lâm Việt liếc người đàn ông đi vòng qua anh rồi bước vào, quan sát từng nhân viên một,cô nào cũng chăm chú nhìn màn hình máy tính, lật qua lật lại giấy tờ, không ai hó hé,im lặng đến đáng sợ.
Quan sát một hồi thì đã thấy cô nàng nào đó cúi đầu đứng trong góc chỗ máy in, không dám nhìn Lâm Việt.
Hết chương 45