Sáng thứ hai hôm sau
Biệt thự Sở thiếu
Minh Đan ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Sở Thiên Mặc đi tới tủ này mở ra rồi lại tới tủ khác mở, tìm kiếm cái gì đó, vẻ mặt anh căng thẳng, cô chóng mặt, cáu “Mặc, anh tìm cái gì vậy??”.
Sở Thiên Mặc mới mở ngăn tủ, nhìn vào không thấy, mở miệng hỏi”Lina, cặp vé ăn gà miễn phí em để đâu??”.
Thì ra là tìm voucher, tưởng cái gì”Không hỏi em sớm, em để ở trong va li đồ chưa lấy ra.Em lấy cho anh nhé!”.Cô bỏ chân xuống giường, ngón chân mới chạm đất, anh ra dấu ngăn cản”Để anh, em ngồi yên đó!”.
Minh Đan ngơ ngác nhìn anh tung cửa phòng qua phòng kế bên.Hai phút sau, vẻ mặt thằng chả đã hết căng thẳng, cười tươi như hoa”Tưởng mất,Lina, tối nay chúng ta vác kiếm đi tiêu diệt gà thôi! Há há”.
Trên mặt Minh Đan hiện ba đường hắc tuyến, muốn cô béo phì à”Ăn gà dầu mỡ, em ăn em mập em đè chết anh!!”.
Ờ ha, quên Minh Đan dễ tăng cân, cô còn là người mẫu, thế cặp voucher này vứt à”Thế anh đi với ai?? Hức”.Sở Thiên Mặc khóc không ra nước mắt.
“ Được rồi, em đi với anh được chưa, còn giả bộ đáng thương”. Minh Đan hết nói nổi, Sở Thiên Mặc làm chuột túi, nhảy lên trên giường chọc cô nàng cười đau cả bụng.
----------------------------------------Chuyển cảnh---------------------------------------------------
Hiểu Lam sửa soạn đồ, Cảnh Luân cầm va li nhỏ của cô nắm tay cô xuống lầu.Bà mẹ chồng cũng không muốn con dâu đi xa nhà “Hiểu Lam, nghỉ đi, mẹ nuôi con, mới ở nhà được mấy bữa đã đi quay rồi.Không muốn đâu”.
Cảnh Luân đơ ra, sao câu này quen quen, tối qua anh cũng nói với vợ y chang câu mẹ anh mới nói, lẽ nào……
“MẸ!!.sao mẹ nói giống con thế, mẹ nghe lén tụi con phải không??”.
“Con giống mẹ là nhà có phúc, anh chưa nghe qua à, nghe, nghe,nghe cái gì??!!”.
Con trai ngoan định cãi lại mẹ thì Hiểu Lam cười, ngăn anh lại “ Anh tính cãi với mẹ suốt buổi luôn hả, vậy đưa va li cho em,em tự mang ra”.
Cô định giựt cái va li từ tay anh, anh đã lùi tay cầm va li ra đằng sau “Anh mang, anh mang, không cãi nữa”.
Hiểu Lam đi sớm nên hai vợ chồng em rể với hai đứa nhóc chưa dậy, cô chào tạm biệt mẹ chồng, bà dặn dò nhớ ăn uống, có việc gì gọi cho gia đình.Cô gật đầu, hai người đi ra xe Hiểu Lam,Cảnh Luân mở cốp xe nhét va li vào rồi đóng lại.
Vòng lên phía cửa lái, ôm eo cô hôn không chịu buông”Ưm ….Lu…..thả e…ra”.
Anh thả môi cô ra, tay vẫn ôm eo, mặt như đưa đám”Anh hối hận rồi, miệng thì nói cho em đi mà trong lòng anh không cho em đi”.
Bắt đầu Cảnh Luân ngủ một mình, cô đơn chiếc bóng, buồn này ai thấu.
Hiểu Lam không vòng vo với anh nữa, dặn dò anh không được đi kiếm hơi người con gái khác, cô đi hai tuần rồi về,anh yên phận cho em, nhớ thì gọi webcam hay gọi điện thoại di động.
Cảnh Luân ậm ừ,vẻ mặt không nỡ đóng cửa xe lại cho cô, nhìn cô lái xe ra khỏi cổng.Thấy cô đi khuất rồi vào nhà lên phòng thay đồ đi làm.
Hết chương 44