Từ Chính Vũ tối qua ngủ quên ở Từ thị nên không về ăn cơm, sáng mở mắt là đã tức tốc chạy về nhà với vợ con, gặp vợ chồng anh hai.
Vào cửa gặp mẹ vợ cùng chị dâu đang ngồi trên ghế sô pha,Từ Chính Vũ vắt áo khoác trên tay tiến tới chào”Chào buổi sáng, mẹ,chị dâu”.
Chị dâu này nhỏ hơn anh 6 tuổi nhưng xét về vai vế trong nhà, anh cũng phải gọi Hiểu Lam tiếng “ chị ”.Lén nhìn Hiểu Lam từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt.
Lệ Văn thấy con rể sáng mới về, hỏi han”Chính Vũ, công việc bận rộn tới vậy hả con, tối còn không về ăn cơm “.
Từ Chính Vũ cười”Con ngủ quên mất.Con lên lầu xem ba mẹ con con cái”.Được sự đồng ý của mẹ thì anh đi vòng qua sau ghế sô pha lên phòng.
Hiểu Lam nãy giờ ngồi sao lại không biết Từ Chính Vũ đánh giá cô,thâm tâm cô bắt đầu đề cao cảnh giác với người em rể này, anh ta không đơn giản, ánh mắt quan sát cô như con chim ưng trực chờ rình con mồi dưới mặt đất.
Còn hai ngày nữa là cô quay lại diễn xuất, tiếp tục tiến tới danh hiệu Ảnh hậu,từ hôm nay nên trốn tránh Cảnh Luân nhiều một chút, cô đi diễn rồi sẽ thoải mái hơn,cô có cảm giác bên trong con tim có gì đó thay đổi, sợ một ngày nào đó không khống chế được tình cảm nữa.
Hiểu Lam nói với mẹ chồng”Mẹ. con đi ra ngoài một chút, tối con về.Mẹ với mọi người khỏi chờ con về ăn, nhe mẹ?”.
Lệ Văn nghe con dâu nói tối mới về thì lo lắng”Tại sao tối không về ăn, thằng oắt con chọc giận gì con phải không, để mẹ xử, không ăn cơm trưa ở nhà cũng phải tranh thủ về ăn tối, chịu thì mẹ cho đi!!”.
Hiểu Lam được mẹ chồng cưng chiều còn tưởng Cảnh Luân bắt nạt mình thì vui vẻ nở nụ cười “Anh ấy thương còn không hết, nào dám chọc giận con.Hihi”.
Bà mẹ gật đầu” Cũng đúng, thôi con đi đi, đi chơi cho thoải mái đầu óc ”.
Cô đứng dậy nói cảm ơn mẹ rồi lên lầu thay đồ, sáng nay Cảnh Luân đi làm sớm nên cô thấy dễ chịu, vừa hát vừa tắm.
Lái xe tới trung tâm thương mại một mình,đỗ xe đúng nơi qui định rồi cầm túi xách, đeo kính râm vào, thong dong đi dạo.
Hiểu Lam định rủ Minh Đan, Lăng Huyên nhưng nghĩ hai người bận rộn,đi ngang qua cửa hàng VVet,họ trưng một cái đầm ren màu xanh lam tươi mát hai dây, bên dưới váy xòe ra, còn có họa tiết hoa cẩm tú cầu cô thích, tháo kính râm ra,đi vào, hào hứng chỉ cho nhân viên cái váy gần cửa kính.
Nhân viên nữ nhiệt tình đưa cô tới phòng thử đồ, cầm cái váy treo vào phòng.
6 phút sau
Hiểu Lam từ từ bước ra, nhân viên cùng với bốn người con gái khác trong tiệm trầm trồ khen ngợi cô không ngớt, có người còn ghẹo”Cái váy này được thiết kế ra là để dành riêng cho cô rồi”.
Cười cảm ơn rồi quay lại phòng cởi ra tính tiền.Đang đứng chờ nhân viên gói hàng, tiếng gót giày vang lên phía sau lưng, giọng nói kiêu ngạo vẫn không bỏ “Tô Hiểu Lam, tôi không ngờ cô bây giờ còn rảnh rỗi đi mua sắm trong khi những người khác thì đổ mồ hôi xương máu cố gắng luyện tập, cưới được người chồng như Cảnh Luân thì thấy hãnh diện lắm chứ gì?? Đúng là hạng rẻ tiền!!!”.
Người phụ nữ lòng dạ rắn rết vừa mới cất tiếng không ai khác là người đã dùng cơ thể mình hy sinh cho sự nghiệp, Đào Hoa.
Hiểu Lam nhếch miệng, quay lưng đối diện với cô ta”Tôi đúng là hạng rẻ tiền nhưng cũng đỡ hơn hạng người không biết nhục nhã, chuyên giành giựt những thứ không thuộc về mình,bán rẻ cơ thể mình qua đêm với người đàn ông khác, tôi thắc mắc cô có thật là yêu nghề diễn viên không hay chỉ là muốn lên giường chơi trò chơi tình ái!!”.
Đào Hoa bị nói trúng tim đen” Hơ, thì sao chứ, ít nhất tôi là nữ diễn viên chính bộ phim gây sốt màn ảnh cả một thời gian dài.Còn cô?? Bám lấy đại gia, lừa gạt tình cảm, tham vọng của cô bây giờ chắc đã cao hơn đỉnh núi Everest rồi.Haha”.
Hiểu Lam dằn với lòng không cãi tay đôi với cô ta, không đáng, hôm nay đã nói mình đi chơi cho thoải mái, nở nụ cười lạnh”Cô cứ tiếp tục giữ cái bộ dạng chanh chua này đi, qua tuần sau tôi chính thức quay trở lại, lúc đó tuyên chiến với tôi cũng chưa muộn, đừng có ở đây vạch áo cho người xem lưng”.
Cô nhận lấy túi đồ, đeo kính lên, không thèm để ý cô ta đang nghĩ gì, đi một đường ra ngoài tiếp tục dạo khu mua sắm.
Hết chương 32