Bữa tiệc cưới vừa kết thúc,Lục Quân nhanh chóng kéo ghế ra đằng sau, mắt vẫn dán trên người cô gái trẻ gần đó, chạy thật nhanh tới bắt chuyện, giọng điệu có hơi lớn ”Cô gái, có thể cho anh làm quen được không?”
Từ Huyên đang kiểm tra lại túi xách thì bị giật mình, ở đâu chui ra một tên đàn ông thế này, làm hết cả hồn, thầm chữi rủa người đàn ông trước mặt, không thèm để ý con người bất lịch sự này, hứ một tiếng rồi nâng gót tới chỗ anh hai. Lục Quân biết mình hấp tấp, không điều chỉnh được âm lượng nên cảm thấy thất thố, không biết phải nói sao, đành đứng nhìn Từ Huyên bỏ đi trong sự tiếc nuối,tên con gái nhà người ta còn chưa biết đã gây ấn tượng không tốt rồi, Lục Quân mày ế là phải.
Sở thiếu từ đằng xa trông thấy màn này thì cười thiếu chút lăn ra giữa sàn, hóa ra là thằng này đi tán gái mà chưa làm ăn được gì, người ta đã bỏ đi rồi. Bởi có lẽ số trời đã định là thằng cha này không có số kiếp đào hoa,chậc,khổ thân con tôi, à không, thằng bạn thân tôi. Còn Lâm Việt thì tới chỗ Lục Quân vỗ vỗ bả vai an ủi,bên ngoài thì như quan tâm còn bên trong thì nén nhịn cười.Bây giờ chỉ còn thằng cha Quân này cùng thằng cha Thiên Mặc là chưa có người chung giường thôi.
Trong phòng nghỉ, Hiểu Lam rốt cuộc cũng có thể thay đồ bình thường,mệt chết được,lúc nãy tay vừa cầm ly rượu vừa phải nở nụ cười đi từng bàn kính rượu, bây giờ cơ mặt cũng sắp cứng đơ rồi.Đột nhiên thấy thiếu thiếu gì đó, cố nhớ lại hồi nãy đi từng bàn một không hề thấy bạn thân của mình, lấy điện thoại trượt danh bạ tìm kiếm, tên TÚ LY hiện chình ình rồi nhấn nút gọi.
“A lô” Người vô tâm đã bắt máy.
“Tú, hay cho cậu, hôm nay là ngày trọng đại của tớ mà không chịu vác mặt đi tham dự lễ cưới, cậu coi tớ là gì hả?? Ném tớ qua một bên đi với trai hay sao?? “
“Gì cơ, tớ có việc đột xuất, sếp tớ tự nhiên gọi nói là hồ sơ họp có vấn đề, bắt tớ làm lại, tớ còn đang tăng ca đây này.Thôi để bữa nào tớ đi tạ lỗi với cậu,gửi quà cưới sau nhe.”Tú Ly bên đây ảo não nãy giờ, cô đã định làm xong hết rồi đi dự lễ cưới của bạn luôn, thế mà gặp boss hôm nay không vui, bắt bẻ cô sửa lại hồ sơ.Đúng là nhà tư bản, ức hiếp người quá đáng, có còn tình thương người hay không.
“Tạm tha cho cậu, mốt đi ăn cho cậu bao chết ”Hiểu Lam có lẽ tạm chấp nhận được cái lý do này nên không trách móc nữa. Chúc cho cô bạn may mắn thoát được kiếp này, chọc cho Tú Ly tức giận lên, chưa kịp mở miệng đáp trả đã bị Hiểu Lam cúp máy trước.
Hiện giờ lễ cưới đã xong xuôi, coi như một bước tiến đến thành công của kế hoạch, Hiểu Lam trong lòng đầy tự hào về bản thân đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ, mãn nguyện, cơ mà khoan đã, mãn nguyện là sao???? Mãn nguyện vì cô đã thành công hay là một điều gì khác??? Tự nhiên cô rất muốn tìm hiểu nhưng sợ nó lại là một điều gì đó nằm ngoài dự đoán.
Hết chương 3