Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương

Chương 141: Quyến luyến hơi ấm




Muốn trút bỏ toàn bộ nghi ngờ của người lớn thật không dễ dàng,mặc dù Hiểu Lam thừa biết mẹ còn canh cánh trong lòng không muốn cứ vậy bỏ qua nhưng bà là người phụ nữ khôn khéo,biết chừng mực nên không hỏi những câu thừa thãi trước mặt chồng và con rể nữa.

Thừa dịp hai người kia đang nói chuyện,kéo Hiểu Lam đi vào phòng riêng.

Cạch một tiếng,bà Tô khóa cửa lại chắc chắn,căn phòng này cách âm tốt nhất trong nhà,bảo đảm người ngoài sẽ không nghe được.

Cảm thấy không khí hơi ngột ngạt nên bà đi qua giường mở cửa sổ,kéo rèm sang hai bên,ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào người Hiểu Lam,cô chau mày.

‘Cô tốt nhất nên kể cho tôi mọi chuyện đã xảy ra đi,suốt một năm nay cô đã làm gì thế hả?’’.

‘’Mẹ quan tâm con đến vậy sao?’’. Hiểu Lam nở nụ cười rất khó coi.

Cô biết bản thân đã gây ra nhiều lỗi lầm không thể tha thứ,trong đó có gia đình cô nhưng bây giờ cô nói ra,mẹ cô có vì cô mà bỏ qua tất cả,đứng về phía cô không?

Lúc nhỏ,Hiểu Lam hai tay cầm lấy bảng điểm xếp hạng trong lớp mà tự hào đắc ý một phen,bỏ vào cặp,cẩn thận đem về giơ ra trước mặt mẹ cô.

Trong lòng hồi hộp,chờ mẹ cô xem xong sẽ có biểu hiện gì,có phải như bao người mẹ khác,vui vẻ hôn cô rồi sẽ thưởng cho cô cái gì không?

Nhưng Hiểu Lam đoán sai rồi,bà ấy còn không để ý tờ giấy trong tay cô là cái gì,giựt phăng nó khỏi tay cô,vò nó thành cục rồi lạnh lùng bỏ đi.

Thứ bà muốn,không phải là những cái dư thừa này,chẳng giúp ích gì được hết.

Cô tủi thân,muốn tìm ai đó bầu bạn chia sẻ, cúi đầu xuống lén chảy nước mắt,trong nhà lại chỉ có một mình cô,họ lại không sinh thêm đứa em nào để cô có thể chơi cùng hết,mấy đứa nhóc hàng xóm,ba mẹ lại càng cấm cô giao lưu.

Cô nhẫn nại đến cuối năm phổ thông,âm thầm vẽ ra con đường tương lai dành cho bản thân,mau chóng thoát khỏi căn nhà này,không còn muốn dính líu đến Tô gia.

Nhưng tới tận bây giờ,cô lại mang rắc rối về cho họ,bắt họ phải nghe những lời miệt thị,chịu áp lực rất lớn từ những người xung quanh.

‘’Xin lỗi, từ nay về sau sẽ không làm hai người phải mất mặt vì con’’.

Hiểu Lam không muốn cãi vã với mẹ,giọng nói mệt mỏi thấy rõ,cô không cần họ phải nhọc lòng vì cô suốt ngày,cô chỉ mong họ hiểu cô,chỉ một chút là cô đã thấy vui rồi.

Bà Tô bần thần,lời nói chưa kịp tuôn đã dội ngược lại vào, chuyện li hôn,chìa tài sản gì gì đó liền bị quẳng ra sau đầu,bà nhìn chằm chằm vào Hiểu Lam,nó đang nháo với bà mà thế nào lại thay đổi,hiểu chuyện thế này?

Tính cách này không hề giống nó trước đây nha.

“Ai dô,cuối cùng cô cũng thông minh ra rồi đấy”.

Bà Tô thỏa mãn cười sảng khoái,Tô Hiểu Lam này cứ nghĩ nó quật cường lắm nhưng cũng phải cúi đầu trước mặt mẹ nó mà thôi.

‘’Cô nhớ cho kỹ,đừng để tôi phải nghe những lời không hay về cô thêm một lần nào nữa!’’

Dù bà là mẹ của Hiểu Lam,có ghét bỏ nó thế nào thì nó vẫn là con gái do chính bà sinh ra,bị người đời chỉ trỏ,bà rất khó chịu,bắt buộc phải dạy dỗ nó một trận.

Hiểu Lam để mặc mẹ cô nắm cánh tay mình,đầu óc mụ mị,tai cô như bị ù đi,hoàn toàn không nghe bà ấy nói gì nữa.

Đến gia đình duy nhất của cô cũng không cho cô cơ hội để giải bày thì những người ngoài kia,tại sao họ phải lắng nghe cô?

Cái nắng chói chang của buổi trưa liên tục thiêu đốt làn da Hiểu Lam nhưng cô không tránh đi,đứng chôn chân chịu giáo huấn của mẹ.

Bên ngoài,Cảnh Luân nhìn đồng hồ thấy đã trễ rồi, xin phép đứng dậy đi tìm Hiểu Lam.

Anh vừa quay lưng thì đã thấy cô đi theo sau bà Tô,im lặng theo sau.

Nhìn thấy cô như vậy,anh cũng chẳng vui vẻ gì,đi lại dẫn tay cô đi ra cửa,mang giày vào rồi cúi đầu chào ba mẹ vợ.

Tô Trí lúc tiễn hai vợ chồng,biểu cảm vẫn nghiêm nghị, cứ dán mắt vào Hiểu Lam đang được chồng nó dắt đi,đợi khi cô đi khuất ở ngã rẽ cầu thang,ông mới chịu vào nhà.

Chỉ một hành động nhỏ đủ cho người thường thấy rằng,dù cho cả thế giới đều hất hủi Hiểu Lam,mặc kệ cô làm gì sai trái đi chăng nữa, vẫn còn có ba mẹ ở phía sau dõi theo cô,vĩnh viễn không thay đổi.

Bước từng bậc cầu thang,Hiểu Lam lúc này mới lấy lại tinh thần,tầm mắt dời xuống,tay cô đang được anh nắm thật chặt.

Sau bao nhiêu chuyện,Cảnh Luân anh dù hận cô nhưng đối với gia đình nhà cô, anh vẫn dành cho họ một sự kính trọng.

Xuống tới sảnh,hai người vẫn duy trì nắm tay nhau để không ai nghi ngờ,Hiểu Lam quyến luyến hơi ấm từ lòng bàn tay quen thuộc,không muốn buông ra chút nào.

Hiểu Lam lấy mu bàn tay chắn trước miệng,ngăn không cho tiếng sụt sịt khó nghe phát ra,cô nợ anh,cả cuộc đời này đều không tài nào trả hết được.

Bóng lưng của anh cô đơn như thế,không biết anh đã tự mình vực dậy như thế nào để có thể giống như trước kia,đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường?

‘’Xin lỗi’’.Giọng cô mềm mại nhỏ nhẹ thốt ra khiến Cảnh Luân dừng bước,nghĩ anh nghe nhầm.

Nãy giờ bầu không khí trầm lắng vô cùng,cô lại cất tiếng khiến anh thích ứng không kịp.

‘’Sao?’’

Hiểu Lam lấy hết dũng khí để nói,cô không phải mong anh tha thứ hay gì khác,từ khi gặp lại,cô với anh cứ gây gổ,dây dưa với nhau cũng không làm hai người khá hơn.

Cô thừa nhận cô vẫn còn cảm giác với Cảnh Luân,cả cơ thể cô vẫn khát khao khi chạm vào anh,trái tim trong lồng ngực vẫn vì anh mà đập liên hồi.

‘’Xin l….’’.

Đột nhiên từ đằng sau Hiểu Lam,xuất hiện một chàng trai trẻ đầy năng lượng,khuân vác cả ba thùng đồ lớn che hết tầm mắt cậu ta,vừa đi vừa gác điện thoại kẹp lên vai,nghĩ phía trước chẳng có ai rảnh rang trưa trời trưa trật ở đây nên cậu không để ý.

Cái thùng trên cùng bị bung keo,đồ đạc trong đó cứ lắc lư mãi,khung ảnh trồi ra bên mép rồi rơi xuống đất,cậu ta chắt lưỡi một tiếng,một tay cầm thùng,cúi người xuống nhặt lên, vô tình 3 thùng đồ không còn ngay hàng,đổ ào xuống về phía trước,ngay vị trí Hiểu Lam đang đứng.

Cảnh Luân ở đối diện,tất nhiên đã thấy không ổn,quả nhiên anh đoán đúng,nhanh tay kéo cô tránh sang một bên.

‘’ Hai người có bị thương không?’’.Cậu thanh niên chân tay luống cuống,hỏi han.

Hiểu Lam bị kinh hồn bạt vía một phen,Cảnh Luân kiểm tra cô từ trên xuống dưới, len lén thở phào nhẹ nhõm.

May mắn sự việc không nghiêm trọng,anh cũng không muốn gây khó dễ cho người khác,huống hồ lại ngay dưới nhà ba mẹ vợ,nhắc nhở cậu ta lần sau chú ý hơn.

Cậu ta xin lỗi liên tục,mau chóng thu dọn đồ lại,cũng không dám khuân nhiều thùng nữa,xém chút đã hại người rồi.

‘’Hiểu Lam,vừa nãy cô định nói gì với tôi sao?’’.

‘’Không có,không có’’.

Hiểu Lam lắc đầu xua tay,đành để có dịp nào khác nói vậy.

Hai người đi bộ ra tới cổng khu dân cư,cô quên mất lúc mình tới đây không có lái xe,lẳng lặng nhìn anh tao nhã ngồi vào xe,cô định chào tạm biệt anh nhưng anh lại hạ cửa sổ xuống,kêu cô lên xe đi.

Hiểu Lam ngạc nhiên,cũng không dám từ chối anh,cô mở cửa xe ở ghế phụ,thắt dây an toàn.

Cảnh Luân hỏi địa chỉ nơi cô đang ở,cô nói hiện tại đang thuê phòng ở khách sạn OceaN,anh gật đầu,bật map lên rồi chở cô về đó.

Trong xe,Hiểu Lam nghịch điện thoại giết thời gian còn anh tập trung lái xe,bất ngờ anh có cuộc điện thoại gọi tới,anh chạm vào nút nhận rồi đeo tai nghe bluetooth bên tai phải,a lô một tiếng.

Hóa ra là mẹ anh gọi,hỏi đã tới nhà Tô gia chưa,họ có làm gì…

‘’Mọi thứ vẫn ổn,tạm thời con sẽ ở lại thành phố F mấy ngày’’

[ Oắt con,con có gặp nó không?].Giọng bên kia đầy chờ mong.

Ngay lập tức,Cảnh Luân nhìn sang cô,cô cũng chắc chắn được mẹ anh sẽ hỏi như vậy,không biết anh sẽ trả lời như thế nào.

Thu hồi tầm mắt,lòng nặng trĩu,bà ấy đã từng là người mẹ chồng của cô,hết mực dành trọn tình yêu thương,sự tin tưởng dành cho con dâu của bà.

Người mà cô không dám đối diện nhất đó là Cảnh Luân,kế tiếp là mẹ của anh.

‘’Khi con tới,cô ấy đã đi trước rồi’’.

[Vậy à,thật tình,con bé này nó muốn tránh mặt chúng ta cả đời sao?]

Đầu dây bên kia,Lệ Văn dặn dò con trai đi đường cản thận,chú ý sức khỏe rồi cúp máy, ảm đạm đảo một vòng căn biệt thự rộng lớn,bà lại nhớ quá khứ,cả gia đình quây quần bên nhau,bây giờ mỗi người một nơi.

Lệ Văn thầm mắng Hiểu Lam một câu,đợi cô xuất hiện xem bà xử lý cô.

‘’Mẹ…anh,mọi người vẫn ổn chứ?’’.

‘’Ừ’’

Hiểu Lam không hiểu tại sao anh lại nói dối người lớn rằng đã gặp lại cô,cô muốn hỏi anh nhưng cô có tư cách gì để bắt anh trả lời đây?

Tới nơi,Hiểu Lam sực nhớ,giơ bàn tay trái ra trước mặt,cô nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn cưới ra,giải quyết chuyện nhà cô ổn rồi,cô nên trả vật này lại cho anh,cô không xứng để đeo nó.

Cô đặt trên lòng bàn tay, đưa sang cho anh nhưng anh không nhận,đẩy các ngón tay cô cụp vào bao bọc chiếc nhẫn,nhàn nhạt nói.

‘’Giữ lấy’’.