“Tôi....”.
Hiểu Lam còn chưa trả lời hết câu,tiếng gõ cửa đằng sau lưng cô vang lên,hoàn toàn chen ngang,làm cho lời nói của cô chưa kịp xuất ra đã phải thu về.
Thử lén nhìn Cảnh Luân,khuôn mặt anh bất mãn,ngả người ra ghế,buông ra một câu”Vào đi!”.
Cửa mở,Claire thư ký bước vào,cúi đầu nói.
“Cảnh tổng,tới giờ đi ăn trưa với chủ tịch Khương rồi ạ!”.
Hiểu Lam trong lòng cảm kích Claire thư ký vô cùng,rất biết canh thời điểm lúc cô đang không biết nên làm gì.
“Cô xuống xe đợi tôi,tôi sẽ xuống sau”.
Cảnh Luân đứng dậy,tay lấy áo khoác đen vắt sau ghế mặc vào,cầm tập văn kiện để trên bàn lên,đi vòng qua người Hiểu Lam tới trước cánh cửa,giả vờ như bản thân anh vừa mới nhớ ra điều gì đó rất quan trọng,quay lưng lại nói với Hiểu Lam.
“Chút nữa thì quên,Tô Hiểu Lam,đi cùng với tôi”.
“Tôi? Sao tôi phải đi chứ?!”.Hiểu Lam nhăn mày, giơ một ngón tay chỉ thẳng vào mặt mình,khó hiểu nhìn Cảnh Luân,tại sao phải bắt cô đi theo,cô có am hiểu sâu gì về kinh doanh đâu.
“Không có quyền thương lượng”.
“…”
Hết cách,Hiểu Lam đành ậm ừ đi theo sau Cảnh Luân ra khỏi phòng,bước vào thang máy, Hiểu Lam thu mình đứng về một góc chỗ có nút bấm, cúi đầu thật thấp,đưa tấm lưng về phía anh.
Cảnh Luân hai tay đút túi quần đứng chính giữa thang máy,tầm mắt luôn luôn dán lên người Hiểu Lam.
Ting!.
Xuống tầng trệt,cửa thang máy tự động mở,Hiểu Lam chờ Cảnh Luân thong dong bước ra,cô mới ra sau.Trong lúc chờ,cô cảm thấy không khí ngột ngạt khó thở,cả thân người đều không dám động đậy lấy một lần,vừa chịu đựng ánh mắt bức người của anh vừa phải ở chung một chỗ,cô làm sao chịu nổi.
Ra khỏi cửa tòa nhà,tài xế mở cửa xe,cung kính mời sếp,thấy sếp đã ngồi vào liền đóng cửa lại cẩn thận,đi vòng qua bên kia mở cho Hiểu Lam vào.
Chiếc xe lăn bánh trên đường được một lúc thì dừng lại trước một nhà hàng sang trọng.Tài xế đạp thắng xe,nhân viên nam của nhà hàng đã được quản lí dặn dò trước,đứng bên ngoài mở cửa xe cho tổng giám đốc JC.
Người quản lí nở nụ cười thật tươi,giang ra một tay mời Cảnh Luân vào trong,đi theo sau anh là An Diệm phó tổng,Claire thư ký,hai người khác một nam một nữ nữa,cuối cùng là Hiểu Lam lủi thủi đi cuối hàng.
Nếu biết trước sẽ tới nơi sang trọng thế này,Hiểu Lam đã không chọn cho mình cái áo hai dây kết hợp với quần jean.
Vừa mới mở cửa xe mà đã có bao nhiêu con mắt không thể tin đổ về cô,còn chưa hết,cả người quản lí lúc nãy còn rạng rỡ đón tiếp Cảnh Luân,lúc sau nhìn cô như người ngoài hành tinh,trong mắt anh ta tràn ngập sự khinh thường đối với cô.
Dù rất muốn xoay người ra khỏi cái nơi chỉ dành cho giới thượng lưu đầy giả tạo này nhưng cô không thể,cô vẫn chưa được anh đồng ý.
Thử ngước cổ lên, quan sát mọi thứ xung quanh,nhà hàng này nếu như cô nhớ không lầm,lúc nãy đi vào cô có nhìn tên,hình như là nhà hàng món Pháp hay sao ấy.
Cách thiết kế nhà hàng kiểu Pháp sang trọng,ấm cúng với gam màu tinh tế,trên tường treo những bức tranh cổ điển tạo không khí cho nhà hàng.Những đèn chùm pha lê cách điệu,trang trọng làm tăng thêm sự lãng mạn, tạo hiệu ứng thị giác hoàn hảo.
“Tô tiểu thư,chúng ta đi nhanh thôi”.
Hiểu Lam nhất thời hứng thú với cách bày trí nên đứng lại quan sát, nghe tiếng nhắc nhở của Claire thư ký kế bên,cười trừ xin lỗi rồi đi theo cô ấy.
Được sự chỉ dẫn nhiệt tình của người quản lý nhà hàng, Cảnh Luân bước vào thang máy không thấy Hiểu Lam đâu, quay lưng nhìn về phía trước,thấy cô đang ngu ngơ ngắm mọi thứ liền nhíu mày nói với thư ký tới chỗ Hiểu Lam, dẫn cô lên sau.
Tới phòng ăn,Hiểu Lam nhận được cuộc gọi của Tú Ly,đành kêu Claire thư ký vào trước, cô sẽ vào sau.Cô ấy gật đầu,dặn Hiểu Lam giải quyết nhanh lẹ, tôi sẽ giữ chỗ cho cô rồi mở cửa đi vào.
Hiểu Lam đứng ngoài hành lang, một tay cầm điện thoại cười nói chuyện với người bên kia đầu dây,tay còn lại nghịch ngợm lá cây trong chậu nhỏ để trong góc.
Từ đầu hành lang đối diện Hiểu Lam,cửa gỗ đột nhiên mở,một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú mặc vest xám bước ra,hai mắt sáng lên, hứng thú khi thấy dáng người quyến rũ,mặc áo hai dây để lộ đôi vai nhỏ nhắn đang đùa nghịch chậu cây,tia nắng từ khung cửa sổ kính đầy thi vị tung tăng nhảy múa chiếu vào cô.
Khương Thành bất chợt cảm thán trong lòng,tò mò muốn biết cô gái ấy khuôn mặt ra sao bèn nhấc chân đi về phía Hiểu Lam.
“Vậy tớ cúp máy đây.Tạm biệt!”.
Hiểu Lam cười mỉm,nhấn vào chỗ kết thúc cuộc gọi,xoay lưng lại liền bị người trước mặt làm cho giật mình, tay đang cầm điện thoại buông lỏng,rơi ra khỏi tầm tay.
Hốt hoảng cúi người xuống muốn bắt lấy cái điện thoại nhưng một bàn tay lo lớn nhanh tay hơn Hiểu Lam chộp được.
“Của em đây”.
Khương Thành ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Hiểu Lam,chìa tay cầm điện thoại để trước mặt Hiểu Lam,Hiểu Lam cúi đầu cảm ơn một tiếng,nhận lại điện thoại.
Không biết phải nói gì tiếp theo,bầu không khí có phần hơi im ắng,Khương Thành coi đồng hồ bằng vàng trên cổ tay, thấy đã trễ hơn 10 phút,mở miệng.
“Lần sau nhớ cẩn thận một chút!”.
Vừa dứt liền vặn tay nắm cửa kế bên đi vào, bỏ lại Hiểu Lam bên ngoài.
Hết chương 137