Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương

Chương 133: Uy hiếp




“Tôi sẽ không chọn cái nào hết!”.

Hiểu Lam cô thốt ra được câu nói đó quả thật không hề dễ dàng,nãy giờ cô không ngừng kiềm chế sự run rẩy, nghĩ bản thân không có gì để anh có thể uy hiếp được cô nên đánh liều một phen.

Chấp nhận theo anh về khác gì phán cô tội chết.

Không nghe được câu trả lời vừa ý lại nghe cô hùng hổ phản bác anh như vậy thì lửa giận trong người lập tức xông lên đầu,lấn át hết toàn bộ ý nghĩ.

Có phải cô nghĩ Cảnh Luân anh bây giờ cũng giống như trước kia,ôn nhu dịu dàng chiều chuộng cô hay không??.Chiều cô đến mức không coi anh ra gì,coi lời nói uy hiếp của anh như câu nói đùa,sẵn sàng chống trả lại anh.

Nếu đã như vậy,anh sẽ cho cô biết hậu quả của việc chọc giận anh như thế nào.

“Được thôi”.Cảnh Luân lạnh nhạt mở miệng.

Hiểu Lam khó tin nhìn Cảnh Luân.Anh như vậy mà lại đồng ý dễ dàng với cô??.

Cảnh Luân híp lại hai mắt cố nhìn thật rõ khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Lam,trông thấy vẻ mặt mơ màng của cô thì nhếch môi.

Ngay từ lúc anh nói ra câu đó,trong đầu anh đã bày sẵn một trò vui cho Hiểu Lam,nếu cô đã không muốn quay về với anh trong yên bình thì anh đành bắt cô phải chịu khổ sở,chịu không nổi nữa lúc đó cô cũng sẽ tự thân đứng trước mặt anh,cầu xin anh dừng tay.

Hiểu Lam nhăn mày,càng ngày càng khó hiểu bèn nói cho ra lẽ.

“Cảnh Luân,tôi không biết anh đang tính toán cái gì nhưng cái ý nghĩ muốn bắt tôi về lại bên cạnh anh thì anh nên dẹp bỏ đi,Tô Hiểu Lam tôi ngoài cơ thể bản thân ra thì không còn gì để anh uy hiếp được cả!!”.

Những lời cô nói ra là sự thật,ba mẹ cô từ lâu đã không muốn dính dáng với đứa con gái của họ nên cô cũng không sợ anh sẽ dùng gia đình uy hiếp,chỉ còn cô bạn thân Tú Ly nhưng Tú Ly không phải người của anh nên anh cũng sẽ không thèm gây khó dễ cho Tú Ly.

Cơ thể bản thân??.Không còn gì để uy hiếp??.

Cảnh Luân nghe Hiểu Lam nói ra như vậy thì bật cười lớn làm cô hơi giật mình,lùi về sau một bước,hai tay bao trước ngực,nuốt ực nước miếng, căng thẳng nhìn anh.

“Đúng là không có gì uy hiếp được cô nhưng đó là của lúc trước.Bây giờ xuất hiện một thứ có thể,một thứ mà cô đã đặt hết tâm tư vào nó”.

Lúc nãy cô làm trong vườn dâu Blue Garden,chăm chút nâng niu từng trái dâu, Cảnh Luân đứng kế bên cũng có thể thấy được sự yêu thích của Hiểu Lam trong đó,người ngoài cũng dễ dàng nhận ra vườn dâu đối với Hiểu Lam lúc này cực kỳ quan trọng.

“Thứ đó là vườn dâu Blue Garden!”.

Không đợi cô trả lời,Cảnh Luân ánh mắt thích thú nói toạc ra,quả nhiên không ngoài dự đoán,nói trúng rồi.

Hiểu Lam mở to hai mắt,nghe anh nói liền nhớ ra còn vườn dâu,tại sao cô lại có thể quên được,dù bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ vườn dâu,đó là tâm huyết,là nơi mà mọi người ở đây đã bỏ công bỏ sức giúp cho thương hiệu dâu Blue Garden càng ngày càng phát triển,cô sẽ không để cho anh hủy hoại.

“Anh…..hạ lưu!.Tôi sẽ không để cho anh toại nguyện đâu,tôi sẽ bảo vệ Blue Garden tới cùng,anh đừng hòng động tay vào,tôi cảnh cáo anh!”.

Hiểu Lam bực tức chỉ thẳng vào Cảnh Luân, hùng hồn tuyên chiến với anh.

Cảnh Luân không vì hành động của cô mà tức giận,chỉ nhướng mày giương cánh môi cười nhẹ,còn ra oai với anh sao,đợi đến lúc xảy ra chuyện khi đó cô có còn giữ cái bộ dáng này hay không.

“Vậy cô ở đây mà bảo vệ cho tốt”.

Cảnh Luân thư thái chỉnh lại áo khoác,cúi người xuống nhặt mắt kính,xoay người bước ra khỏi khu đất.Càng nói nhiều với cô gái này càng bực bội chi bằng dứt khoát một câu, tự cô sẽ hiểu.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cảnh Luân thong dong bước đi,Hiểu Lam ánh mắt phức tạp dõi theo,trong lòng tràn đầy lo lắng sợ hãi.

Rốt cuộc anh định làm gì??!!.

Hết chương 133