Còn một vấn đề về hai nhân vật nữ chính, nam chính nữa,trước hết nói về Tô Hiểu Lam cái đã.
Con người Hiểu Lam từ đầu truyện cho tới bây giờ thiệt tình là giống một số ít nữ phụ,lợi dụng tình yêu, đủ thứ tật xấu, không ra gì mặc dù chưa yêu người đàn ông khác bao giờ.
Đáng lý ra phải cảm động trước tình yêu của anh và phải đáp trả lại anh bằng tình yêu chân thành của mình như bao người con gái khác nhưng không,lúc đầu tiếp cận Cảnh Luân là lúc đó Hiểu Lam “chưa yêu”,sau khoảng thời gian sống chung với nhau,Hiểu Lam đã thề là phải nói ra sự thật cho Cảnh Luân,biết là làm vậy quá đáng, quá tàn nhẫn,còn đâu là tính người nhưng nếu yêu lại Cảnh Luân, Hiểu Lam sẽ cảm thấy cô thật sự không xứng,tình yêu xuất phát từ tư lợi cá nhân, người con gái nào chịu nổi nên Hiểu Lam không dám yêu cũng không muốn như vậy.
Riêng cá nhân tôi thấy nhân vật Tô Hiểu Lam có muốn sửa sai với người đàn ông đã yêu mình hay không cũng đã quá muộn,Tô Hiểu Lam ngay từ đầu bản chất con người đã không như các nữ chính khác,tự mình phá vỡ mọi thứ, sau này muốn chứng minh cho Cảnh Luân biết được tình yêu của cô cũng là cả một vấn đề vô cùng lớn.
Sự tin tưởng bao lâu nay đã sụp đổ,nếu thốt ra câu em yêu anh thì dễ dàng quá rồi, ai mà chẳng nói được còn về hành động để Cảnh Luân thấy được tình yêu “không biết nói sao” của Tô Hiểu Lam thì lại càng không,ai biết được Hiểu Lam có phải đang đóng kịch tiếp hay không.
Cuối cùng là nhân vật nam chính,Cảnh Luân.
Là một CEO mà chả có tí nào cho thấy anh xứng cả,chả lạnh lùng, âm hiểm,vân vân...như các nam chính làm CEO của các truyện ngôn tình khác.
Một phần là do sự ngu ngốc trong tình yêu,biết là anh mới lần đầu biết yêu đi nhưng mà vậy đã sao chứ,không cần biết Tô Hiểu Lam có thật lòng yêu anh,mở miệng nói những lời làm con tim anh rung động, anh đã không kiêng dè gì,không suy luận phán đoán rõ ràng như một CEO nên có mà đi yêu điên cuồng,yêu đến không biết gì.
Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra,có thể mọi người sẽ không hề nghĩ sẽ có ai như Tô Hiểu Lam, Cảnh Luân,hai nhân vật này quá phi thực tế, chắc chắn sẽ không có ai như vậy trong cuộc sống này đâu.
Người thì chưa từng biết yêu như thế nào mà bản tính xấu xa, khó lòng được mọi người chấp nhận được.
Người còn lại thì lần đầu yêu mà quá ngu ngốc, quá ngu muội nhưng đã lỡ yêu rồi thì phải chịu thôi,đây cũng coi như là một bài học nhớ đời,đánh tỉnh anh.
Lúc đầu tôi tưởng tượng ra hai nhân vật đúng là khác người thật, dạng như tôi muốn chuyển đổi ngược lại với tính cách thường có của con người vậy, chẳng hạn như nếu không nhu nhược thì sẽ mạnh mẽ, nếu không mạnh mẽ thì nhu nhược,không có cả hai thì sao,nếu thêm tính tình của nữ phụ vào nữ chính thì sẽ như thế nào,tóm lại là đầu óc tôi thường xuyên nghĩ đến những việc xa vời thực tại, những mặt mà mọi người không hề nghĩ tới sẽ có.
Cuối cùng,cảm ơn người đã viết bài review về câu chuyện của tôi:
Không nhờ vào bài viết ấy chắc tôi cũng chẳng biết ngoại trừ văn phong không ổn ra thì còn nhiều vấn đề khác cũng không ổn nốt,từ lúc tôi viết chương 1 tới giờ chưa ai nhận xét về truyện của tôi cả nên tôi thực sự không biết phải sửa đổi như thế nào.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã giúp tôi nhận ra lỗi sai.
Còn các bạn đọc giả khác nữa,nếu mọi người đọc tới chương nào đó trong truyện của tôi cảm thấy như thế nào cứ việc bày tỏ cảm nhận của bản thân, phê phán, góp ý tôi nhiều vô để tôi rút kinh nghiệm,có thể qua Sàn truyện nơi tôi up truyện lên để bình luận.
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC.
Cảnh Luân.