Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương

Chương 130: Kết quả chỉ có một




Đầu óc Hiểu Lam trống rỗng, hoàn toàn chỉ nghe tiếng tim mình đập liên hồi, miệng mấp máy muốn nói nhưng không biết phải mở lời như thế nào,hai mắt không hề chớp lấy một lần nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô đã cố gắng quên đi anh thật sạch sẽ, ngày qua ngày xây bức tường ngăn tình yêu dành cho anh thật kiên cố rồi cứ lầm tưởng đã thành công, anh đột ngột xuất hiện, chưa kịp làm gì cô mà bức tường đã đổ ập xuống, không còn sót lại một viên gạch.

Rất lâu về trước, vô tình gặp được anh chỉ nghĩ là trùng hợp nay lại gặp anh nữa,có phải định mệnh đã sắp đặt Tô Hiểu Lam cô suốt đời không thể trốn tránh khỏi anh hay không.

Nhìn anh từ trên xuống dưới, thay đổi nhiều quá,vẻ mặt hơi xanh xao, chắc chắn không hề chăm sóc tốt cho bản thân.

Hiểu Lam hơi bực bội trong người,dù cô không ở bên cạnh nữa thì cũng phải biết lo cho bản thân chứ.

“Lam..Lam..”.

Cảnh Luân không tin tưởng vào hình ảnh chân thật trước mắt, cố chớp mắt mấy lần, nghĩ chỉ là ảo ảnh của cô quấy nhiễu anh suốt thời gian vừa qua nên lời nói thốt ra có vài phần ấp úng, lo sợ.

Nghe được tiếng anh rung rung, Hiểu Lam đau xót muốn òa khóc trong ngực anh, muốn thốt những lời xin lỗi từ tận đáy lòng cô.

Nhưng lý trí lại một lần nữa cảnh cáo cô, hoàn toàn lấn át trái tim đang âm ỉ,hai chân muốn lùi về đằng sau chạy trốn, Cảnh Luân hoàn hồn, lập tức đi tới cầm cổ tay người con gái trước mặt,chỉ sợ cô sẽ tan biến, bỏ anh bơ vơ một mình như những lần trước.

Lo sợ tột độ,lực siết cổ tay càng ngày càng tăng, Hiểu Lam đau đớn khẽ rên một tiếng.

“Tô Hiểu Lam,tại sao thấy tôi còn muốn chạy?!”.Hai mắt Cảnh Luân dán sát lên mặt Hiểu Lam, gằn giọng quát.

Cô gái mà anh hận không thể xuống tay thật sự đứng trước mặt, da chạm da chân thực như vậy,sao có thể là ảo ảnh, lần trước gặp lại nhau mà cô đã chạy trốn,lần này lại muốn lặp lại nữa, càng ngày càng hư.

Hiểu Lam sợ hãi mím môi, dù muốn giãy ra nhưng sức lực nhỏ bé của cô sao đấu lại anh chứ.Cô định la lên nhưng ở đây đông người, nếu cô la lên chỉ một tiếng thôi, hậu quả vô cùng lớn.

Không nghe được câu trả lời của cô, Cảnh Luân kìm nén cơn thịnh nộ, nhìn qua nhìn lại,thấy có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn hai vợ chồng coi kịch hay, làm như anh sẽ để cho họ toại nguyện vậy.

Lôi tay cô kéo đi ra ngoài cổng,Cảnh Luân bước từng bước dài, Hiểu Lam cúi đầu, cắn răng chịu cơn đau từ cổ tay, cố gắng bắt kịp nhịp chân của người đàn ông trước mặt.

Men theo con đường nhỏ chỗ chiếc xe của anh đang đậu, Cảnh Luân lôi Hiểu Lam đi vào khu đất trống,dùng lực kéo cô lên phía trước, bắt đối diện với anh.

Lần này không có cửa thoát khỏi tôi đâu, Tô Hiểu Lam.

“Thấy chồng tới còn không chịu tiếp đãi tử tế,cô nghĩ tôi yêu cô nên sẽ dễ dàng bỏ qua sao??!!.Mở miệng trả lời tôi!!”.Cảnh Luân nắm bả vai cô, hai mắt đỏ ngầu.

Bầu không khí lạnh lẽo đến đáng sợ, Hiểu Lam không dám ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, thân thể không rét mà run, đây là Cảnh Luân chồng cô sao??.

Cảnh Luân mà cô biết là một người rất ôn nhu, dịu dàng còn người trước mặt cô là ai??.Cũng là Cảnh Luân nhưng là một mặt khác của anh,âm hiểm khó gần, lạnh lùng tàn bạo.

“Cảnh..Luân,tôi không hề biết sẽ gặp anh ở đây”.

Nếu cô mà biết thì đã trốn anh thật xa rồi,trực giác mách bảo mối nguy hiểm đe dọa gần kề, như một con dao sắt nhọn lúc nào cũng kề bên cổ, nhúc nhích là mất mạng.

Cảnh Luân nhếch môi,nếu anh cho cô biết, anh có được gặp lại cô không.Câu nói của cô cứ như muốn đổ vào lửa giận của anh thêm vậy.

“Hơ,câu trả lời ngu ngốc như vậy mà cô cũng thốt ra được.Nếu cô biết, tôi có được gặp lại cô hay không?!. Bây giờ ngay lập tức theo tôi về!!”.Vừa dứt liền nắm cổ tay cô kéo ra chiếc xe.

Hiểu Lam nghe lời nói lạnh lùng của anh, cắn môi không chịu khuất phục,dồn hết sức lực giựt tay ra,ý nghĩ muốn bảo vệ bản thân xẹt ngang,tay Cảnh Luân trống rỗng, nhíu mày quay sang nhìn cô, Hiểu Lam liền giáng một tay vào má trái của anh.

Bốp!.

“Cảnh Luân, anh chán ghét tôi như vậy tại sao còn muốn tôi về với anh?!”.Hiểu Lam gào lên, hai mắt rươm rướm,tại sao anh không thể tôn trọng cô dù chỉ một chút,bàn tay phải đã tát anh bây giờ đã đỏ thành một mảng, đau rát vô cùng.

Cảnh Luân bị tát, văng mắt kính xuống đất, vẻ mặt không thể nào ngờ người con gái ấy lại dám động tay với anh,lại tiếp tục tiếp nhận sự đau đớn mà cô mang lại,nếu cô đã biết tội của mình như vậy, anh lại càng muốn cô phải chịu đựng lại những đau khổ của anh suốt thời gian qua.

“Chính vì chán ghét nên tôi mới bắt cô quay về,hành hạ cho đến chết!!”.Trong lúc nóng giận, không kịp suy nghĩ lời nói,tự tiện thốt ra đã thành công hù dọa Hiểu Lam.

Hành hạ cho đến chết??.

Hiểu Lam hai mắt ngây dại,lồng ngực như bị một con dao găm vào, đau đớn không ngừng, cố trấn tĩnh sự sợ hãi, ngước đầu lên đối diện với anh.

Cảnh Luân biết mình lỡ lời nhưng cô là người đã làm anh bị tổn thương, ba cái lời này thì nhằm nhò gì với người không có trái tim như cô.

“ Tôi biết tội lỗi tôi gây ra cho anh vô cùng lớn,hại anh ra nông nổi này tôi cũng áy náy lắm nhưng lúc tôi vạch ra kế hoạch, tôi không nghĩ hệ quả lại nghiêm trọng như vậy, anh có thể buông tha cho tôi được không?!.Tôi hứa sẽ không đến gần anh, không làm gì anh nữa đâu,anh đừng bắt tôi về mà”.Nước mắt không nhịn nỗi nữa, lăn dài trên má.

Cảnh Luân đặt tay trước ngực bóp mạnh, nghe cô thốt ra những lời cầu xin, thấy nước mắt cô chảy xuống, tim nhói lên từng cơn, lòng quặn đau.

Đến cuối cùng em vẫn nghĩ anh là một con người độc ác, rắc tâm trả thù những người làm tổn thương anh.Thế em có nghĩ em cũng nhẫn tâm với anh không?.

Cảnh Luân cười giễu, em có yêu anh đâu mà phải suy nghĩ cho anh chứ.

“Tô Hiểu Lam, cô đừng quên thân phận của cô là Cảnh phu nhân, là vợ của tôi.Cô có trốn đến đâu vẫn không thể xóa bỏ, theo tôi về nhà.Nếu không chịu, tự lãnh hậu quả!!!”.Cảnh Luân không hề kiêng dè có ai gần đây hay không, tăng âm lượng giọng nói lên mức cao,dễ dàng lọt vào tai Hiểu Lam.

Những lời nói của anh không còn ấm áp như trước,lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, giọng nói của anh khiến cô lạnh thấu xương,chôn chân một chỗ.

Bây giờ cô nên làm gì bây giờ??.

“Cảnh tổng!”.

David trưởng phòng lúc nãy thấy sếp tức giận lôi một cô gái nào đi,không dám nán lại lâu, đi ra đây, không ngờ bầu không khí đang vô cùng căng thẳng,nuốt nước miếng xuống cổ, có phải mình đã phá đám chuyện của sếp không, cả thân người của sếp tỏa ra cỗ băng lạnh giá, hù chết anh rồi.

Nhìn xéo qua thấy một cô gái nhỏ, tóc ngắn,đang khóc nức nở,David nhìn cô rất quen mắt, tạm thời không thể nhớ ra.

“Anh gì ơi, cứu tôi!”

Hiểu Lam như thấy một vị cứu tinh, mở miệng cầu cứu anh chàng lai tây phía trước hòng giúp cô thoát khỏi anh.

“David,cậu cút ngay cho tôi!!”.

Cảnh Luân nghe vợ mình mở miệng cầu xin người đàn ông khác trước mặt anh, cơn ghen lập tức nổi dậy, làm tâm tình đang không tốt càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.

Anh chàng lai tây ấy sợ sệt, không dám cãi lại sếp, đành truyền thông tin bằng mắt qua cho cô gái tội nghiệp,thôi cô tự cứu lấy chính mình đi, tôi còn muốn sống, truyền xong liền chạy ra khỏi khu đất, quay lại nhìn cũng không dám quay.

Hiểu Lam như bị nhấn chìm xuống tận cùng của sự tuyệt vọng, may mắn mới sượt qua liền bị dập tắt liền.

“Cô định diễn một màn khóc lóc với người đàn ông khác để nhận được sự thương hại sao, mơ mộng hão huyền!!.Có tôi ở đây còn dám giở cái trò đó ra!”.Cảnh Luân đi tới trước mặt Hiểu Lam, dùng ngón tay bóp chặt cằm cô, dù anh không thấy rõ nhưng vẫn biết vị trí, khóe miệng thốt ra lời châm chọc, mỉa mai,mỗi một từ như muốn Hiểu Lam khắc sâu vào tận xương tủy.

Uất ức chồng chất, trong lòng Hiểu Lam tràn ngập bi thương.Anh vì cái gì, căn cứ vào đâu mà nói cô như vậy??.

“Tôi không có!.Là do anh tự tưởng tượng ra rồi đổ tội cho tôi, bị người như anh đe dọa, tôi tất nhiên phải kêu cứu!!”.Mắt của cô lại dâng lên một màn nước, đau đớn ở cằm truyền tới lẫn bên trong.

Cảnh Luân nhắm mắt lại,nhíu mày, thở một hơi đầy nặng nề, cố gắng khắc chế cơn giận.

Dù là quá khứ hay hiện tại, cô gái này đều dễ dàng khiêu khích anh,hoàn toàn bị cô chi phối làm anh không thể kiểm soát chính mình,sẵn sàng làm những điều điên rồ.

“Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn.Một,ngoan ngoãn theo tôi về.Còn thứ hai, cô có cần tôi nói ra không??”.Ánh mắt của Cảnh Luân nhìn Hiểu Lam như một người xa lạ.

Dù cô chọn cái nào, kết quả chỉ có một.

Hiểu Lam lấy hai tay lau nước mắt, cắn môi quay đầu qua một bên suy nghĩ.Quay về căn biệt thự đó, ngoài anh ra còn có mẹ anh, hai vợ chồng Cảnh Ly,ba người đàn ông Sở Thiên Mặc,còn có hội chị em tốt Minh Đan nữa, họ sẽ không tha cho cô.

Hết chương 130