Ăn uống xong xuôi, Hiểu Lam nhận được cuộc điện thoại.Cô đứng dậy, kêu hai người kia chờ một chút rồi đi ra một góc nhận cuộc gọi.
“ A lô, Hiểu Lam tôi nghe đây”
“Chị Hiểu Lam, sáng nay công ty vừa nhận được vài hợp đồng đóng phim mới, nhiều đạo diễn bên đó muốn chị làm nữ diễn viên chính,chị sắp xếp khoảng tuần sau tới công ty xem xét thử nhé”
“Được,tôi sẽ sắp xếp.Tạm biệt.” Hiểu Lam nói xong rồi cúp máy, mới làm lễ cưới với Cảnh Luân hôm qua xong thì hôm nay lại có người muốn cô đóng phim,quả nhiên, trong cái giới giải trí này không thể hoàn toàn dựa vào tài năng, một phần cũng phải có người chống lưng cho mình.Hầu hết các nữ minh tinh đều được đại gia bao nuôi,cô cũng như vậy nhưng may mắn hơn họ nhiều.Cảnh Luân thật lòng yêu cô,luôn trải thảm đỏ cho cô bước tới ánh hào quang rực rỡ của điện ảnh.
Hiểu Lam dừng suy nghĩ lại rồi cất điện thoại vào túi, đi ra cửa tập trung lại với Minh Đan và Lăng Huyên.
Đang đi bộ về phía khu nhà nghỉ thì Cảnh Luân gọi tới, cô trượt màn hình qua nhận cuộc gọi.
“Em nghe”.
“Lam nhi, em đang ở đâu vậy?”.Bên phía Cảnh Luân thì nhộn nhịp hơn, Sở Thiên Mặc dở chứng hờn, muốn đi cá cái khác, Lâm Việt và Lục Quân thay phiên nhau chọc ghẹo thằng chả.Cảnh Luân xoay đầu dòm ba người họ rồi xoay lại nghe Hiểu Lam nói tiếp”Ba đứa em đang về khu nhà nghỉ, anh ăn trưa chưa, chưa ăn thì đi ăn gì đó đi rồi về nghỉ ngơi, em chờ ”.
Cảnh Luân nghe câu “em chờ” thì chỉ muốn chạy nhanh về ôm vợ thôi, anh vui vẻ nói “Em về nghỉ trước đi, anh chạy về bên em liền, chờ anh một chút.”
Cô ừm một tiếng rồi dặn anh đi đường cẩn thận, cúp máy.
Lăng Huyên nãy bị bắt cóc giờ có chút nhớ ông chồng rồi, gọi cho chồng mà không được, chỉ để lại lời nhắn thoại.
“Việt ơi ~~,em nhớ anh quá, về ngủ trưa với em đi.Nhận được tin nhắn thì LẬP TỨC PHI VỀ CHO EM!!!!!!”
Minh Đan, Hiểu Lam đứng cạnh đó nghe cô nàng hét vào điện thoại thì nổi cả da gà, tưởng cô nàng hiền thục lắm, ai ngờ sức công phá dữ dội thật.Minh Đan cũng cảm thấy nhớ Mặc, tính gọi mà Mặc đã gọi trước rồi, nhấn trả lời “ Mặc” vô tình nghe thấy tiếng rên sầu đời của Sở Thiên Mặc bên kia”Lina, thế giới này thật đáng sợ, anh không muốn chơi với đám đàn ông này nữa đâu.Hức hức”
Minh Đan chẳng hiểu gì cả, hỏi lại ”Là sao??”
Sở Thiên Mặc mới nãy chơi trò búng thun thắng mà, thật ra là nhờ Minh Đan, nhưng anh cũng góp chút sức lực búng mà, tại sao bây giờ lại đen đủi như vậy, cá cược đua ngựa đã thua thì thôi đi, còn ham hố rửa thù chơi cá cái khác lại thua đậm dưới tay ba người đàn ông nhẫn tâm này,Sở Thiên Mặc anh không phục!!!!!.
Hết chương 13