Cảnh Luân đang trong phòng làm việc, ngồi coi từng tờ giấy kẹp trong văn kiện, chán nản tháo mắt kính ra,nhắm mắt dựa lưng vào ghế,nghỉ được mấy phút thì nghe tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
Claire thư ký mở cửa cho trưởng phòng kế toán vào rồi cúi đầu chào sếp, đóng cửa lại nhẹ nhàng.
“Có việc gì??”.Giọng nói phát ra có một chút lười nhác.
Nãy giờ đứng thấy sếp cứ nhắm mắt dưỡng thần, dù không muốn quấy phá sếp nhưng lúc nãy họp xong đến giờ sếp còn tức giận vụ để trống phần số liệu, Jenny sợ sệt ôm sấp tài liệu trong ngực, khó khăn mở miệng.
“Cảnh..Cảnh tổng, bản thống kê đã xong rồi ạ!”.
Trong phòng vẫn im lặng đến đáng sợ, Jenny bây giờ chỉ thấy khó thở, càng ngày càng run sợ hơn,cầu nguyện sếp có thể nào trả lời một câu phá vỡ bầu không khí này hay không rồi sau đó cho cô ra ngoài nhanh.Dù biết sếp bây giờ rất khó tính, sẽ không chấp nhận những người không làm việc nghiêm túc nhưng nếu sếp thấy có cơ hội sửa sai thì vẫn được tha thứ nhưng sẽ trừ lương.
Cảnh Luân nghe được giọng nói có phần run rẩy của cô bé trưởng phòng thì không im lặng nữa,chỉ nói cô để trên bàn rồi ra làm việc tiếp đi, Jenny như được cứu rỗi,nở nụ cười thật tươi, chạy tới đặt lên bàn, cúi đầu chào rồi nhanh chóng mở cửa thoát ra ngoài.
Cứ mỗi lần buông thả đầu óc, hình ảnh cô gái đó cứ lại chiếu lên,làm thân thể anh như bị tê liệt một lúc, hoàn toàn lôi kéo anh vào những kí ức quá khứ, giả dụ như ở trong căn phòng này, anh hay lại thấy cô gái đó ngồi ở ghế sô pha chơi điện thoại, chơi laptop, lâu lâu lại lén lút ngắm anh đang làm việc, lại thấy hình ảnh cô lon ton đi ra đằng sau lưng anh, choàng hai tay trước ngực anh, thủ thỉ những lời nói đầy mật ngọt.
Tôi không hề yêu anh.
Mở mắt ra,vẻ mặt đang khó nhìn trong phút chốc câu nói ấy vang vọng liền đánh tỉnh,xoa ấn đường một chút rồi ngồi thẳng dậy,đeo mắt kính vào coi bản thống kê.
Hoàn toàn không muốn nhớ nữa.
Ở tập đoàn Sở Thế.
Mấy ngày nay cô bạn thân Hiểu Lam trồng dâu được mùa, có hái một ít bỏ vào hộp đưa Tú Ly ăn chơi,Tú Ly thừa dịp Sở Thiên Mặc đi đâu chưa về, moi từ trong túi xách túi dâu đã rửa,đặt lên bàn vừa làm vừa ăn.
Tầng cao nhất của công ty chỉ có bàn làm việc của cô với phòng sếp thôi mà sếp lại hay đi rong chơi nên cứ thoải mái hưởng thụ.
Tú Ly đang cúi đầu coi dòng chữ trong tờ giấy, một tay đặt trên bàn phím, một tay để hờ trong túi dâu,chuẩn bị lấy một trái bỏ vào miệng thì từng đằng xa,Sở Thiên Mặc một tay chống tường, một tay chống hông dòm cô thư ký.
“Thư ký Tú à, dâu ngon nhỉ?”.
Tú Ly giật mình, mém làm rơi trái dâu xuống sàn, quay đầu sang phía phát ra tiếng nói,cười trừ đứng dậy chào sếp.
“Buổi sáng tốt lành, Sở tổng”.
Sở Thiên Mặc bước tới, lia cái túi dâu, Tú Ly cũng nhìn, cái tay cô định chồm lấy túi dâu nhưng thằng chả đã nhanh tay chụp lấy.
“Lợi dụng lúc tôi vắng mặt, ngồi nhàn nhã ăn trái cây, thấy tôi tới còn định giấu, cái túi này tôi tịch thu!!”.
Sở Thiên Mặc thấy cô thư ký cắn môi ậm ừ không dám phản bác thì hí hửng bóc dâu lên ăn, mở cửa đi vào phòng.Tú Ly hiện giờ chỉ muốn giết người thôi, dâu của cô!!.
Hậm hực ngồi xuống bàn,trong đầu suy nghĩ có phải lúc trước mình có mắt mà như mù mới xin vào đây làm hay không.
Mặc kệ đang trong giờ làm, móc điện thoại ra nhắn tin với Hiểu Lam, kêu cổ chừa cho cô một ít, bị sếp bắt gặp tịch thu ăn luôn rồi.
Lát sau, cửa phòng sếp mở ra, Sở Thiên Mặc cười tủm tỉm ló đầu ra.
“Thư ký Tú, công nhận dâu ngon thật, có gì mỗi ngày cô rảnh mua dùm tôi nhe,tiền thì cô cứ ghi vào giấy, tới tháng tính luôn một lượt, mai tôi muốn ăn tiếp, nhớ chuẩn bị!!”.Dặn xong thụt đầu vô đóng cửa lại.
Tú Ly cúi đầu xuống bàn, gõ trán liên tục, vừa than thở vừa chửi rủa.
Hết chương 126