“Hiểu Lam, con có chắc là muốn cắt ngắn chứ, uổng lắm đó nghe?!”.Dì Đô tiếc nuối đuôi tóc dài của Hiểu Lam.
“Dì cắt dùm con, tóc con dài le quá, con thấy vướng víu”.
Nghe cô nói như vậy, dì Đô lắc đầu, cầm cây kéo lên bắt đầu tỉa tóc.Lúc ở bên cạnh Cảnh Luân,tóc cô đã dài tới lưng rồi, bây giờ sắp tới mông luôn,thời gian trôi lẹ thiệt.
Ngồi chờ một hồi cũng xong,dì Đô cười hài lòng với thành phẩm của mình, làm kiểu gì thì làm, cắt tóc ngắn trên vai mà ngang nữa thì dễ như trở bàn tay,chỉ cần cắt cho bằng là xong.
Đứng dậy soi gương, nghiêng đầu xéo qua một chút, cũng không tệ cho lắm,thấy dì Đô lúc Hiểu Lam cô ở đây làm cái gì cũng khéo tay nên mới nhờ cắt dùm mái tóc.
Hiểu Lam nghe người ta nói nếu muốn thay đổi thì trước tiên phải cắt tóc đã,công nhận đổi kiểu tóc thấy bản thân trong gương khác thật.
Cô vui vẻ cầm hai tay cảm ơn dì Đô, hai người cười với nhau rồi dắt nhau ra bếp,phụ nấu bữa tối rồi cùng nhau ngồi ăn chung,Hiểu Lam coi dì Đô này như mẹ mình, thoải mái nói chuyện.
Ăn tối bên nhà hàng xóm xong Hiểu Lam chào tạm biệt đi về nhà mình,phát hiện đã hết đồ dự trữ rồi, Hiểu Lam thở dài, biết hết đúng thời điểm trời tối ghê, đành lên thay đồ, đeo ba lô đi ra cổng, lên xe chạy vào thành phố.
Tuy nói ở đây phù hợp với những người không thích sự ồn ào, náo nhiệt, muốn sống ẩn dật nhưng ở đây còn thiếu thốn nhiều thứ, không bằng ở trong thành phố ở chỗ thành phố có đầy đủ thứ mình cần và lại rất gần nhà chúng ta ở.
Sau một thời gian ở trong bệnh viện,Cảnh Luân cũng chính thức được xuất viện, tay đã khỏi rồi, chân còn yếu phải chống gậy đi,ba người Sở Thiên Mặc,Lục Quân với Lâm Việt xung phong muốn đưa anh về nhà,đành chịu vậy.
Chiếc xe lái tới ngã tư,chờ đèn đỏ, Cảnh Luân đang ngồi trong xe, cảm giác trong lòng hơi nôn nóng, có cái gì đó hối thúc anh, muốn dẫn anh đi tới đâu đó gần đây.Ba người kia đang nhìn về phía trước, không hề biết Cảnh Luân mở cửa xe ra, chống gậy đi từng bước băng qua đường.
Anh như có ma lực dụ dỗ dắt đi vậy,khi chỉ còn một con đường nữa thì anh dừng lại, mắt nhìn qua nhìn lại,tay vô giác đặt trên ngực, đập liên tục, trong thâm tâm như muốn nói với Cảnh Luân sắp gặp điều gì đó.
Đột nhiên từ cửa hàng đối diện bên đường mở cửa ra, một cô gái trẻ mái tóc ngắn, mặc áo thun quần ngắn, đeo ba lô, tay cầm hai túi đồ bước ra ngoài,nhiều đồ quá làm rớt chìa khóa xuống đất, Hiểu Lam cúi người xuống lụm, không hề biết Cảnh Luân đang đứng bên đường.
“Lam..nhi”.Cảnh Luân trợn to hai mắt, cố gắng nhìn thật kỹ người con gái anh yêu đang đứng phía bên kia đường.
Hiểu Lam lụm chìa khóa lên cũng vô tình thấy được anh,há hốc miệng,tại sao anh lại tới đây??.Tới bắt cô về để hành hạ cô phải không??.Cô sẽ không để anh được toại nguyện đâu.
Hiểu Lam nhếch môi, xoay lưng chạy vào con hẻm tối kế bên.Bây giờ cô không còn là gì của anh nữa, phải trốn anh ta thật xa.
Cảnh Luân vừa định đặt chân xuống lề đường, đèn giao thông đã chuyển màu xanh, lần lượt các xe chạy vù vù qua anh.Vết thương tái phát, nhói lên, Cảnh Luân khuỵu hai chân xuống, mồ hôi nhễ nhại, hai mắt anh vẫn nhìn về phía bên kia, đã không còn thấy cô ấy đâu nữa.
Cảnh Luân nhắm mắt lại, kìm nén sự đau đớn của thể xác và trong con tim,biết cô và anh không thể nào được như lúc ban đầu,cô lừa dối anh còn anh thì yêu ngu muội, nếu được quay trở lại, anh cam tâm tự nguyện để cô lừa anh suốt cả đời, vĩnh viễn cũng không biết gì hết, ít nhất Hiểu Lam có thể ở bên cạnh anh,một mình anh yêu cô đủ rồi.
Khó khăn lắm anh mới tỉnh dậy được,bây giờ gặp được nhau chỉ mấy giây ngắn ngủi,cô lại chạy trốn khỏi anh như vậy,cô thật sự nhẫn tâm vứt bỏ anh sao??.
Cảnh Luân đặt tay trước ngực, thống khổ khóc thật lớn, nếu như khóc có thể vơi đi chút tình yêu của anh dành cho Hiểu Lam,anh nguyện khóc đến mù.
Hiểu Lam như nghe được tiếng lòng của Cảnh Luân, quay ngược lại đằng sau lưng,hai chân tự động muốn chạy ra hẻm tới bên anh.Do dự một hồi, Hiểu Lam cắn môi, nhắm mắt chạy ngược lại thật nhanh.
Luân,chúng ta không thể làm vợ chồng như trước được nữa,anh đừng cố gắng níu kéo em, em van xin anh buông em ra đi, được không?.
Vừa chạy vừa đưa mu bàn tay lên miệng cắn cho rỉ máu, sự đau đớn làm Hiểu Lam bình tĩnh, đầu óc minh mẫn để không đi tới chỗ anh.
Đám người Sở Thiên Mặc chạy theo Cảnh Luân, thấy anh quỳ hai chân, cúi gập người khóc to.Lâm Việt, Lục Quân,Sở Thiên Mặc nhíu mày, đi từ từ lại chỗ Cảnh Luân,vỗ vai an ủi một hồi lâu mới dìu được Cảnh Luân về nhà.
Lúc trước cứ tưởng Cảnh Luân là người hạnh phúc nhất trong đám, cũng nghĩ Hiểu Lam cũng thật lòng yêu Cảnh Luân.Đâu ai ngờ,chỉ sau lễ trao giải thưởng, cô ta đạp bạn tụi anh từ thiên đường xuống đáy địa ngục,hại Cảnh Luân muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Tô Hiểu Lam,cô thật đáng sợ.
Thấy chiếc xe của mình, Hiểu Lam lập tức leo lên, cắm chìa vào, nổ máy, đạp chân ga phóng nhanh ra ngoại ô,cô chỉ muốn vào thành phố mua chút đồ, mà cửa hàng cô định vào lại không có chỗ đậu xe, đành để xe ở xa, cô đi bộ đi mua xong tính tiền ra đã thấy người đàn ông mà Hiểu Lam cô không thể nào quên,Cảnh Luân.
Nhìn anh tàn tạ, hốc hác còn đeo kính nữa,nhìn chằm chằm vào cô.Lúc đó vừa muốn chạy tới ôm anh vừa muốn chạy trốn.Hai cái ý nghĩ đấu đá nhau một hồi, ý muốn chạy trốn đã chiến thắng, Hiểu Lam thấy anh đã không sao rồi thì cô không còn cảm thấy tội lỗi nữa, mừng cho anh vì anh đã khỏe mạnh trở lại.
Nửa tiếng sau đã tới nhà, chạy xe vào sân, Hiểu Lam ra đóng cổng lại, ôm đồ đi vào nhà.Căn nhà nhỏ này là cô rất thích,không ai có thể biết được cô sống ở đây, muốn tìn được chỗ này cũng không phải dễ dàng nên Hiểu Lam hoàn toàn yên tâm sống đến hết đời, về tiền bạc thì cô cũng không lo, người dân ở đây dạy cô trồng rất nhiều loại hoa quả có thể đem bán kiếm lời.
Hiểu Lam ngồi trên bệ cửa sổ, gập hai chân trước mặt, dùng hai tay bao bọc cơ thể,nhìn ra bên ngoài.
Mọi chuyện đã qua, đã nói sự thật cho Cảnh Luân biết, tất cả mọi người đều biết,cô bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm đồng thời cũng có cảm giác trống rỗng trong tim, dù cứng rắn đến đâu,Hiểu Lam vẫn không thể đối mặt với bất kỳ ai,nhất là anh.Bây giờ cô chỉ còn bạn thân Tú Ly bên cạnh cô thôi.
Đối lập với không gian yên ắng ở Hiểu Lam, ở biệt thư Cảnh gia náo loạn cả lên.Đám Sở Thiên Mặc đã đưa Cảnh Luân về an toàn nhưng cậu ta mới bước vào khòng khách đã la um sùm.
“Tránh ra cho tôi, các cậu đưa tôi về đây làm gì??!!!”.Cảnh Luân lúc nãy còn ngớ người, bây giờ mới phát hiện đã về cái nhà này thì lập tức muốn đi tìm Hiểu Lam cho bằng được.
Cả ba người đàn ông chặn trước cửa không cho Cảnh Luân ra.Lệ Văn,Cảnh Ly đứng một góc nhìn con trai,anh hai như muốn phát điên,Từ Chính Vũ đứng đằng sau lưng Cảnh Luân cản anh lại.
“Luân,bình tĩnh lại, cô ta không đáng để cậu đau khổ như vậy!!”.Lâm Việt nắm hai vai Cảnh Luân.
“Tôi yêu cô ấy,cậu thì sao hiểu được chứ!.Tránh ra!!”.
Cảnh Luân hất Từ Chính Vũ ra,đẩy Lâm Việt vào Lục Quân với Sở Thiên Mặc, quăng cây gậy ra,chạy xuống sân, muốn tới chiếc xe thì vết thương nhói lên,Cảnh Luân quỳ một gối xuống, chịu đựng cơn đau liên tục, kiệt sức ngất xỉu, ngã xuống sân.
Nếu cứ để tình trạng như vậy càng bất ổn, mặc dù không muốn Tô Hiểu Lam tiếp xúc với Cảnh Luân một phút một giây nào nhưng nếu không tìm cô ta, Cảnh Luân sẽ không vực dậy nổi.
Hết chương 124